Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 50

Trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một phủ đệ ở Hàng Châu, Thẩm Tương Nghi đang ngồi trong sân, nàng nhìn bàn cờ trước mắt như gặp đại địch, rất lâu sau đó, nàng khẽ ngẩng đầu nói với người trước mắt: “Chúng ta thương lượng chút đi, chàng không ăn con cờ này của ta được chứ?”

Bùi Nhị cười khẽ, gật đầu vui vẻ đáp: “Được.”

Thẩm Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cờ đen về phía trước, lại thấy người kia đặt cờ trắng trước mắt nàng, ngay sau đó ngón tay thon dài nhặt từng con cờ đen xung quanh lên, nàng mở to hai mắt, bộ dáng bị lừa lại nói không nên lời, nàng chơi cờ với Hồ tiên sinh thì còn có thể thắng được hai ván, thế nhưng khả năng chơi cờ của Bùi Nhị thật sự quỷ quyệt khó lường, Bùi Nhị đánh cờ giống như biến thành một người khác, ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được bước tiếp theo của người này sẽ thế nào.

Thẩm Tương Nghi thua đến mất bình tĩnh, yếu ớt mệt mỏi bảo vệ bàn cờ, chỉ có thể làm bừa chơi xấu nói: “Không được, chàng cho ta đi thêm một bước đi, chỉ một bước thôi, lần này ta nhất định sẽ thắng chàng.”

Bùi Nhị nhìn nàng quậy phá ở đó, nhíu mày, cái gì gọi là càng thất vọng càng dũng mãnh, người trước mắt đã giải thích sinh động câu nói đó, chỉ là hắn cảm thấy cho dù có nhường thì cũng chưa chắc là nàng có thể thắng được ván cờ này đâu.

Thẩm Tương Nghi thấy Bùi Nhị vươn tay cầm cờ trắng rồi đặt xuống, lác đác vài cái, xu thế bàn cờ lập tức thay đổi, chỉ còn lại con cờ cuối cùng, hắn giương mắt, mỉm cười thản nhiên nói: “Lần này, nàng đi.”

Không biết vì sao mà Thẩm Tương Nghi lại đỏ mặt, chơi cờ mà nhường đến mức này, cho dù da mặt nàng có dày đến đâu thì cũng không thể chơi tiếp được nữa, nàng đứng dậy hắng giọng, khoát tay nói: “Không được, không được, ta buồn ngủ rồi…”

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên có người hầu gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, phu nhân, ngoài cửa có khách quý.”

Thẩm Tương Nghi run lên, nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại quay đầu nhìn Bùi Nhị, đêm đã khuya rồi, sao lại có khách quý tới cửa.

Bùi Nhị nhíu mày, phủ thêm áo khoác, kéo cửa ra, chỉ thấy giọng nói của người hầu kia truyền vào, nhỏ giọng nói: “Khách quý nói là người đến từ Kinh Thành, họ Tô, tên Ngôn.”

Thẩm Tương Nghi vốn đang uống nước, nghe đến đây, ngụm nước đột nhiên sặc vào cổ họng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ra ngoài cửa: “Ngươi nói nàng ấy tên là Tô Ngôn?”

Bóng đêm ở Hàng Châu vẫn phồn hoa như trước, đêm đã khuya, tiếng người buôn bán ở Châu Kiều vẫn còn đang truyền đến từ đằng xa, Tô Ngôn ngồi trong xe ngựa chờ một lúc lâu, cánh cửa phủ đệ mở ra, một người bước ra đón nàng, nàng vén rèm lên, đối diện với bóng người quen thuộc, đã lâu như vậy, cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng, thế nhưng đối phương nhìn thấy nàng lại suýt nữa đứng không vững, khó khăn đỡ người bên cạnh, hoảng hốt hỏi: “Hoàng hậu nương nương, thật sự là cô sao?”

Trong đại sảnh, Tô Ngôn nâng trách trà nóng nhấp hai ngụm, chỉ cảm thấy ánh mắt kia vẫn dừng lại trên người mình, nàng nhìn về phía đó: “Tương Nghi, Bùi đại nhân, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ.”

Thẩm Tương Nghi nhìn Tô Ngôn mặc trang phục bình thường trước mắt, người vốn nên ở trong cung lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, thật sự là làm cho người ta giật mình mà, càng khiến người ta không nghĩ tới đó là, một người sống sờ sờ như thế, làm sao Nguyên đế lại cho phép một mình nàng chạy đến Hàng Châu.

Ngược lại thì Bùi Nhị khá bình tĩnh, ngoài mặt vô cảm, hắn chỉ dò xét nhìn Tô Ngôn, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thản nhiên hỏi: “Thánh nhân có biết không?”

Tô Ngôn ngừng lại, dường như đang suy nghĩ, nàng ngẩng mặt lên nghiêm túc nói: “Hẳn là bây giờ đã biết rồi.”

Được rồi, vậy vẫn là bỏ nhà ra đi, Thẩm Tương Nghi chỉ cảm thấy khó thở, Tô Ngôn là Hoàng hậu đấy, nếu như nàng bỏ nhà ra đi thì lúc này trong cung sẽ rối loạn thế nào đây.

Bùi Nhị gật đầu, hắn đứng dậy nhìn lướt qua hai người: “Hai người trò chuyện đi.”

Nhìn theo bóng lưng Bùi Nhị biến mất ngoài cửa, Thẩm Tương Nghi dịch ghế đẩu đến gần, tiến đến trước mặt Tô Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Cô với Thánh thượng cãi nhau hả?”

Tô Ngôn cầm chén trà, nàng nhìn lá trà trôi nổi trong nước, bình thản đáp: “Không có.”

Thẩm Tương Nghi nhíu mày: “Vậy thì hắn không tốt với cô sao?”

Tô Ngôn lại lắc đầu: “Cũng không có.”

Thẩm Tương Nghi nhìn dáng vẻ bình thản như mây gió của Tô Ngôn, ngược lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào nhưng nàng luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó đang đè nặng trong lòng Tô Ngôn, bộ dáng này cực kỳ giống bình yên trước giông bão, cũng không biết phải làm sao mới có thể giúp nàng giải tỏa nỗi khổ trong lòng.

Tô Ngôn giương mắt nhìn về phía Thẩm Tương Nghi, lẩm bẩm hỏi: “Tương Nghi, cô nói xem thích là cảm giác gì?”

“Thích?” Thẩm Tương Nghi sững sờ, chậm rãi nhớ lại những chuyện xảy ra giữa nàng và Bùi Vấn An, đếm ngón tay đáp: “Thích là cô nhớ hắn, gặp đồ ăn ngon hay chuyện gì vui vẻ thì đều nhớ đến hắn, gặp chuyện không vui cũng nhớ đến hắn, mặc dù trước đó sống một mình cũng rất thoải mái nhưng từ khi có người này, cô sẽ cảm thấy cuộc sống càng thêm thú vị, ta từng nghĩ rằng sẽ không có ai động viên ta như vậy, một lòng một dạ vì ta như thế.”

Thẩm Tương Nghi vừa nói xong, chỉ thấy Tô Ngôn chớp mắt, nước mắt lăn xuống gò má, nàng lập tức hoảng hốt cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt Tô Ngôn: “Rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì? Cô nói đi, cô đừng khóc nữa mà.”

Phải biết rằng lúc đối diện với đám thổ phỉ mà Tô Ngôn còn bình tĩnh lạc quan, một người không dễ khóc mà lại dễ dàng rơi nước mắt thì chắc chắn là đã gặp chuyện gì đó cực kỳ đau lòng.

“Ngày đó hắn muốn lấy ta tiến cung, trong lòng ta đã không muốn rồi, ngươi nói xem gương mặt ta bị hủy, chân còn bị thọt, sau khi hắn lập ta làm hậu, chẳng phải là bị người ta cười cợt hay sao, phải viết về hắn như thế nào trên sử sách đây.”

Tô Ngôn hít mũi, nghẹn ngào nói: “Hơn nữa lúc ấy hắn với Giang Ứng Liên thắm thiết như thế, mặc dù là Giang Ứng Liên quấn lấy hắn nhưng hắn đã khiến ta tổn thương sâu sắc thế nào, ta mới tức giận oán giận hắn, không muốn nhìn hắn nữa.”

“Đúng, không nên nhìn hắn ta nữa, đáng đời hắn ta.”

Thẩm Tương Nghi vuốt lưng nàng nói, Tô Ngôn siết chặt khăn tay: “Nhưng hình như hắn cũng ghét ta, bình thường cũng không nhìn ta, hầu hết thời gian đều nói những lời lạnh nhạt, cô nói xem thái độ của hắn như thế thì còn đón ta tiến cung làm gì? Ai mà không thể làm Hoàng hậu được đâu chứ?”

Nói đến đây, nước mắt lại chậm rãi chảy xuống mặt nàng, nàng lẩm bẩm nói: “Hắn không thiếu một mình Tô Ngôn, hôm nay hắn còn nạp phi ngay trước mặt ta nữa…”

Thẩm Tương Nghi nghe đến đó, mặc dù không biết rốt cuộc giữa Nguyên đế và Tô Ngôn đã xảy ra chuyện gì nhưng muốn lập nữ nhân khác ngay trước mặt Tô Ngôn, chẳng phải là Nguyên đế đang đâm vào tim Tô Ngôn hay sao, lửa giận trong lòng nàng cũng bừng lên, vỗ bàn nói: “Đúng đó, nam nhân chẳng tốt lành gì cả, đều chỉ biết nói lời ngọt ngào mà thôi!”

Bùi Vấn An đứng trong sân khẽ hắt hơi, hắn suy ngẫm sờ chóp mũi, nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần, hắn đi đến bên cửa, người hầu lập tức mở cửa ra, ba bốn con ngựa to lớn dừng trước cửa, người cưỡi ngựa vén áo bào xuống ngựa, xốc áo choàng lên, áo choàng đen dài tới đầu gối tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong gió, Bùi Vấn An cúi người hành lễ.

Đế vương trẻ tuổi khẽ gật đầu, trên gương mặt lạnh lẽo có vẻ sốt ruột nóng nảy, lời nói cũng rối tung lên, kéo hắn hỏi: “Nàng ấy có sao không?”

Bùi Nhị liếc mắt nhìn hai người trong phòng, lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì là không sao.”

Nguyên đế nghe nói như thế, dường như thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa định bước vào cửa thì chợt dừng chân, Bùi Nhị nhướng mày nhìn hắn, chỉ thấy Nguyên đế ảo não nói: “Thôi, sợ là người mà nàng ấy không muốn gặp nhất là trẫm.”

Bùi Nhị chắp tay nhìn trong phòng, Nguyên đế nhìn hắn, dường như đã nhịn cả đường, hắn nói hết suy nghĩ trong lòng: “Trẫm sợ tổn thương trái tim nàng ấy nên không dám nhắc tới mọi chuyện, hơn nữa ngươi cũng biết mấy ngày nay những kẻ điên cuồng trong Ngự Sử Đài đó cứ luôn nhắc đến chuyện bổ khuyết hậu cung, bọn họ cho rằng trẫm không hiểu tâm tư của bọn họ hay sao, chẳng phải là muốn trở thành ngoại thích hay sao, lúc đầu trẫm định giải quyết xong chuyện vận chuyển muối rồi lại rảnh tay xử lý mấy lão già này, ai ngờ Tô Ngôn chọc giận trẫm, trẫm tức choáng đầu, ở trước mặt nàng ấy, ở trước mặt nàng ấy, nói lập Tần…”

À, nói đến đây rồi, Bùi Vấn An cũng hiểu được sự thật, hắn nhíu mày, uyển chuyển nói: “Thánh thượng, có đôi khi nên nói rõ ràng mới tốt, Hoàng hậu nương nương không phải là người yếu ớt như vậy đâu, hoàn toàn ngược lại, theo vi thần thấy thì tính tình của nàng ấy là ngoài mềm trong cứng, còn bình tĩnh và lạnh lùng hơn cả nữ tử bình thường.”

“Đúng là như thế, nàng ấy nhẫn nhịn mọi chuyện, có gì cũng không thích nói, trước kia cũng như vậy.”

Nguyên đế nhíu mày, giống như nhớ lại chuyện gì đó, trong mắt có tình cảm sâu đậm, Bùi Nhị thuận theo lời hắn nói: “Nếu đã như vậy thì Thánh thượng ngài càng phải nói rõ ràng với Hoàng hậu.”

“Trẫm…”

Nguyên đế khàn giọng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Vấn An, Bùi Nhị nghiêng người nhường đường, Nguyên đế suy nghĩ một lát rồi đi về phía cửa phòng kia, hắn do dự giơ tay lên gõ cửa, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Tương Nghi mở to mắt nhìn người trước mặt, âm dương quái khí nói: “Tham kiến Thánh thượng.”

Không biết vì sao mà Nguyên đế lại cảm thấy chột dạ vì ánh mắt của nàng: “Tô Ngôn ở bên trong sao?”

Thẩm Tương Nghi tức giận chuẩn bị nói chuyện thì đã bị một bàn tay thon dài che miệng kéo vào trong ngực, nàng vùng vẫy nói: “Ưm… Bùi Nhị… Ưm chàng thả ta ra.”

Nguyên đế cảm kích nhìn Bùi Nhị, vỗ vai hắn, nhanh chân bước vào phòng rồi đóng cửa lại, vừa xoay người lại đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh phản chiếu trên bình phong, trong lúc nhất thời tất cả lời nói như bị bịt kín trong cổ họng khiến hắn không biết phải mở miệng thế nào.

Ngọn nến chậm rãi bốc cháy, đế đèn lấp đầy sáp trắng, giống như là nước mắt của nữ tử.

Nguyên đế luống cuống đứng tại chỗ, trong lòng giống như bị cái gì đó lướt qua, rõ ràng đã là Đế vương mà lúc này lại như trẻ con, khàn giọng hoảng hốt nói: “Ta không thích nữ tử kia, ta chỉ cảm thấy nàng ta có hơi giống nàng, với lại lúc đó ta đang tức giận với nàng, ta đã đưa nàng ta ra khỏi cung rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa.”

Bóng người sau bình phong khẽ nhúc nhích, nàng cầm khăn tay lau mặt, Nguyên đế nghĩ đến những lời Bùi Vấn An vừa nói, hắn vội vàng nói tiếp: “Chuyện Giang Ứng Liên, nàng trách ta cũng được, oán giận ta cũng được, Tô Ngôn, cả đời này ta đều nguyện chịu, chỉ cần, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh ta.”

Nói đến phía sau, tiếng nói nhỏ dần, Đế vương trẻ tuổi lẩm bẩm: “Chỉ cần nàng không rời bỏ ta, cho dù nàng không để ý đến ta cả đời cũng được.”

Nghe nói như thế, trái tim Tô Ngôn chợt đau đớn, nàng xuyên qua bình phong nhìn bóng dáng mông lung kia: “Ta không hiểu, tại sao lại là ta đây? Ta vừa xấu lại què, ta sẽ khiến ngươi bị văn võ bá quan chê cười…”

“Ai dám nói nàng như vậy!” Nguyên đế giận tái mặt: “Trẫm đi tới ngày hôm nay, nếu ngay cả người trong lòng cũng không bảo vệ được, vậy chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao.”

“Lý Duyên.”

Nguyên đế sửng sốt, nghe thấy nàng gọi tên hắn, đã bao lâu rồi nàng không gọi tên hắn, hắn ngạc nhiên nhìn về phía bình phong kia, chỉ thấy nàng đi ra từ phía sau, trên mặt còn vương nước mắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?”

Nguyên đế gật đầu, giọng nói run rẩy: “Nhớ, là trong phủ Thái phó, nàng lén nhìn ta đọc sách, lúc ấy, lúc ấy ta đã nghĩ cô nương ở đâu lại đẹp như thế, hoa đào rực rỡ còn không sánh bằng ánh mắt nàng nhìn ta.”

Tô Ngôn lau nước mắt, lướt qua hắn đi đến cạnh cửa, Nguyên đế còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người bên cạnh cửa vươn tay: “Còn sững sờ gì nữa, Thánh thượng, hồi cung thôi.”

Nguyên đế chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hắn vươn tay nắm chặt bàn tay người trước mắt, lần này hắn sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, trịnh trọng nói: “Hồi cung.”

Bình Luận (0)
Comment