Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 47

Khi cô bưng bữa sáng phong phú ra, mọi người đã ngồi sẵn quanh bàn, đôi mắt sáng rực nhìn cô.

Mục Sở Sở nhẹ nhàng lên tiếng: "Chị ơi, mau lại đây ngồi nè."

Cô không dám nhắc lại chuyện mất mặt tối qua, cũng không biết Mục Tử Ca và Lãnh Thần Dực có cãi nhau hay không.

Xem tình hình thì có vẻ không có chuyện gì lớn.

Lãnh Thần Dực không ngủ đủ, gương mặt đầy căng thẳng, không nói gì. Mọi người cũng không dám lên tiếng, không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Mục Tử Ca ngồi xuống, cầm lấy một cái đùi gà, chuẩn bị cắn thì nhận ra mọi người vẫn chưa động đũa.

Suy nghĩ một chút, cô đưa cái đùi gà đến miệng Lãnh Thần Dực: "Thần Dực, thử giùm em một miếng."

Ánh mắt tối tăm của anh thoáng sáng lên, nhưng nghĩ đến việc tối qua cô vô tư ngủ ngon lành, anh lại bực mình quay mặt đi, chẳng thèm để ý.

Chuyện gì đây?

Mục Tử Ca hơi bối rối, không ít ánh mắt đang lén nhìn hai người, anh lại không chịu cho cô mặt mũi.

Chẳng lẽ anh vẫn còn giận?

Đặc biệt là Mục Sở Sở, cô ta có vẻ đang chờ xem trò hay.

Thì ra anh đối với chị mình cũng lạnh nhạt, chỉ thỉnh thoảng mới dịu dàng mà thôi. Trong lòng cô ta ngay lập tức cảm thấy cân bằng lại.

"Ăn thử một miếng thôi mà, do chính tay em làm đó,đảm bảo ngon lắm."

Mục Tử Ca nhõng nhẽo, nếu anh còn dám từ chối nữa thì cô mặc kệ luôn.

Hệ thống báo 【Điểm thiện cảm +5】, tổng điểm: 41.

Nghe thấy tiếng thông báo, khóe môi cô khẽ cong lên.

Tâm trạng của Lãnh Thần Dực cũng dịu lại đôi chút. Anh nhận lấy cái đùi gà từ tay cô, ăn một miếng, rồi lại tiếp tục ăn không ngừng.

Thấy lão đại đã ăn, những người khác mới dám động đũa.

"Gà rán chị dâu làm ngon thật đấy."

A Ngôn và A Uyên không ngừng khen ngợi, khiến cô ngượng đỏ mặt.

Mục Tử Ca cảm thấy hài lòng, bạn trai tạm thời được dỗ dành, điểm cũng đã tăng, không uổng công cô vất vả mấy tiếng đồng hồ.

2 giờ chiều!



Ba chiếc xe rời khỏi đường mòn trong núi, tiến thẳng lên đường cao tốc.

Trên xe, Mục Tử Ca mở hệ thống cửa hàng ra xem danh sách dị năng, cô chỉ còn thiếu 9 điểm nữa là có thể đổi được dị năng vĩnh viễn.

 

Sau khi tiêu hết 100 điểm, không gian của cô cũng sẽ mở rộng hơn.

001 lên tiếng bổ sung bên tai cô: 【Còn có thêm quà tặng nữa đấy.】

Đôi mắt của cô sáng rực lên, nhưng nhìn sang Lãnh Thần Dực, thấy anh vẫn còn đang ngủ trong phòng.

Bây giờ làm sao kiếm thêm điểm đây?

Cô liếc nhìn A Tá đang lái xe và A Ngôn ngồi ghế phụ, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Cô bước đến sau ghế họ, giọng mềm mại hỏi thăm: "A Tá, lái xe có mệt không? Để tôi lái giúp cho?"

Dù cô chỉ là một cô nàng trạch nữ, nhưng lúc thi bằng lái đã đậu chỉ trong một lần thi, hơn nữa cô rất thích chơi các trò đua xe.

"Chị đùa cái gì mà không vui tí nào hết vậy, chị dâu? Nếu lão đại mà thấy thì tụi tôi sẽ thành gậy người mất."

A Ngôn bị lời đề nghị của cô dọa sợ đến chân tay run rẩy.

Chúng ta không thù không oán, chị đừng chơi ác thế chứ!

Mục Tử Ca cười khúc khích trước bộ dạng nhát gan của anh ta. Lãnh Thần Dực có đáng sợ đến mức đó sao? Chỉ là đôi khi anh ấy hơi khó đoán một tý thôi mà.

Cô tò mò hỏi: "Các cậu có biết chuyện gì xấu hổ của lãi đại các người không? Kể tôi nghe một chút đi."

"Không được đâu, những chuyện này không thể nói ra."

A Ngôn thoáng nghĩ đến một vài chuyện nhưng kiên quyết từ chối, chẳng may lỡ mồm thì mất mạng như chơi.

Mục Tử Ca giọng ngọt ngào hơn: "Thì thầm với tôi thôi, tôi hứa sẽ giữ bí mật mà."

Hệ thống thông báo 【Điểm thiện cảm +2】【Điểm thiện cảm +2】 Tổng tích phân hiện tại là 45!

Cả hai người bị cô làm cho mềm lòng, A Ngôn đang định kể hết ra thì cửa phòng bất chợt mở tung.

Anh ta lập tức ngậm miệng, quay mặt đi, nghiêm túc nói: "Chị dâu, mau về chỗ ngồi đi, lão đại tỉnh rồi."

Mục Tử Ca trong lòng đầy niềm vui, cô xoay người tiến đến gần Lãnh Thần Dực, nhẹ nhàng hỏi: "Thần Dực, anh ngủ có ngon không?"



Không kiềm được, cô vươn tay chạm vào khuôn mặt đẹp trai của anh. Hai người, một đứng một ngồi, mắt đối mắt.

A Ngôn và A Tá toát mồ hôi, họ biết rõ lão đại rất ghét bị người khác chạm vào mặt mình.

Lãnh Thần Dực thoáng ngạc nhiên, vừa tỉnh dậy nên vẫn còn chút ngẩn ngơ.

"Ngồi xuống đây, để em giúp anh chỉnh lại tóc."

Cô kéo anh ngồi xuống sofa, bắt đầu chăm chút sửa sang tóc tai cho anh.

Sau khi xong xuôi, cô nhìn anh, ánh mắt láu lỉnh: "Giờ thì, anh có nên thưởng cho em không?"

Lãnh Thần Dực kéo cô vào lòng, giọng khàn khàn: "Em muốn gì? Anh đều có thể đáp ứng."

Chỉ cần cô không rời xa anh, nguyện ý ở bên cạnh anh, anh sẵn sàng cho cô mọi thứ, kể cả chính bản thân mình.

Dù đã làm qua nhiều chuyện thân mật, nhưng mỗi lần ngồi lên đùi anh, Mục Tử Ca vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng vì cần điểm thiện cảm, cô đành vòng tay qua cổ anh, khuôn mặt xinh xắn đối diện với anh:

"Em muốn ăn dâu tây."

"Không chỉ 5 quả đâu, phải là 10 quả cơ!"

Cô giơ tay ra trước mặt anh, mắt chớp chớp đáng yêu.

Quả là một cô nàng tham ăn dễ thương hết sức.

Lãnh Thần Dực nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

May mắn là trước đây anh đã cho người trồng rất nhiều dâu tây, nếu không thì giờ có muốn cũng chẳng có cơ hội để "đút" cho mèo con tham ăn của anh.

Hệ thống báo【Điểm thiện cảm +5】Hiện tại tổng điểm là 50.

Anh lấy từ trong không gian ra một hộp dâu tây, hỏi: “Đủ chưa?”

Không chỉ kiếm thêm được điểm, mà còn có dâu tây, Mục Tử Ca vui vẻ gật đầu liên tục: “Ừm, đủ rồi, đủ rồi.”

Cô nhanh chóng rời khỏi người anh, ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi nhỏ: “Em có thể chia cho họ vài quả được không?”

Hộp dâu này ít nhất cũng phải có 20 quả, ăn một mình thì có chút không hay cho lắm.

“Được.” Lãnh Thần Dực thoải mái đồng ý.

Hôm nay anh có vẻ dễ chịu hơn, dường như anh đã tìm ra cách khác để hòa hợp với cô.

Điều quan trọng là anh không thể quá áp đặt.
Bình Luận (0)
Comment