Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 89

Anh ta mới không dại như vậy, phải tìm cơ hội chạy thoát thôi. Nhanh chóng tìm nhóm khác để bám theo cho rồi.

Ngay lập tức, tiếng thét thảm thiết của gã tóc vàng vang lên: "Á! Tao...bị điện giật... mau cứu tao!"

Dường như gã ta đã chạm vào một lớp màng vô hình nào đó, cơ thể không kiểm soát được mà co giật liên tục. Nếu không có ai đến cứu, gã sẽ bị giật chết.

Tên tóc xanh đứng gần nhất, thấy gã tóc vàng bị giật đến trợn trắng cả mắt, không dám đưa tay kéo, sợ sẽ bị điện giật lây.

Lúc này, anh ta mới chú ý đến những người đứng trước cửa, gương mặt của họ rất điềm tĩnh, không có vẻ gì là lo lắng cả.

Anh ta rùng mình sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh,nhanh chóng lùi lại vài bước: "Mày... chúng mày mau đi cứu hắn đi!"

Năm tên còn lại đứng yên tại chỗ, kinh hãi nhìn gã tóc vàng bị co giật đến khi trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, trên đầu bốc khói, mùi khét lan ra.

"Rút lui!"

Gã đàn ông mặt sẹo sắc mặt khó coi, biết đối phương không dễ chọc, nhanh chóng hạ lệnh rút lui để bảo toàn mạng sống.

Dứt lời, năm người vội vàng lên xe, "vèo" một cái liền mất hút.

A Ngôn lắc đầu tiếc nuối: "Bọn chúng chẳng có nghĩa khí gì cả, đáng lẽ phải cùng xông lên  kéo hắn ra mới đúng."

Đây không phải kết quả anh mong đợi.

Bàn Đinh thở dài, nhìn Tiểu Hồng nuốt chửng cái xác. Thật tội nghiệp nó, nhưng cũng may không để lãng phí.

A Tá bất lực liếc nhìn A Ngôn một cái, ném chìa khóa xe cho cậu ta: "Hôm nay cậu lái đi."

Mục Tử Ca thu nhà và hoa ăn thịt vào không gian, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Xe lại tiếp tục lăn bánh.

Vị trí trong xe thay đổi, A Uyên và A Tá ngồi ở giữa, còn phía sau là chị Táp, Từ Nhiễm và Bàn Đinh.

Bàn Đinh ngồi ở giữa, hai tay chống lên đùi, chống cằm. Vị trí này có thể duỗi thẳng chân, thật thoải mái.

Hơn nữa, cô còn có thể nhìn rõ mặt của A Tá.

Trong lúc xe lắc lư di chuyển, cô bắt đầu buồn ngủ.  



A Tá đang dựa lưng vào ghế, vô tình quay sang nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô buồn ngủ của cô, không nhịn được mà vươn tay ra đỡ đầu Bàn Đinh lên ghế tựa.

Chỉ lúc này, cô mới thoải mái ngủ say.

A Uyên nhìn thấy hành động thân mật của hai người, xoa mắt sờ cằm, không lẽ A Tá đã động lòng?

Đây chắc chắn là một tin tức chấn động.

.......

Trên đường đi không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Đến 3 giờ chiều, họ đã đến vùng ngoại ô thành phố C.

"Chuẩn bị vào thành phố C rồi, chú ý nhé." A Ngôn thấy mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi nên lên tiếng nhắc nhở.

Mục Tử Ca lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đều là những tòa nhà bỏ hoang. Đã đến khu vực này rồi mà vẫn chưa gặp một con zombie nào, điều này có chút kỳ lạ.

Chiếc xe việt dã đã đi vào thành phố, hai bên đường là các nhà máy bỏ hoang, không biết nên vào nhà máy nào.

"Đến nhà máy đóng hộp, ở ngay phía trước thôi." A Tả đã xem qua bản đồ trước khi đến, nên rất rõ tuyến đường.

Đồ hộp là loại thực phẩm ít bị ô nhiễm, quan trọng hơn là không bị zombie phá hủy, vì vậy đây là lựa chọn hàng đầu của họ.

Rất nhanh, xe của họ đã vào nhà máy bỏ hoang.

Sau khi xuống xe, A Uyên càng lúc càng nghi ngờ:

"Sao nơi này lại có thể yên tĩnh đến thế nhỉ? Có phải chúng ta vào dễ dàng quá rồi không?"

"Sợ gì, binh đến thì tướng đỡ, trước tiên cứ lấy đồ ăn đã." A Ngôn đã nhìn thấy mấy chiếc xe tải gần đó.

Bàn Đinh nhìn những thùng xe kín mít: "Trong đó có zombie không nhỉ? Mọi người cẩn thận nhé."

Mục Tử Ca bình tĩnh nói: "Không sao, mình đã dùng tinh thần lực kiểm tra rồi, bên trong không có sinh vật sống. Mở ra xem thử đi."

Cô cảm thấy  khả năng 90% bên trong là thức ăn. Chỉ là không biết vì sao lại yên tĩnh như vậy.

Quả nhiên, khi A Ngôn mở thùng xe, bên trong đầy ắp đồ hộp cá ngừ. Mắt ai nấy cũng đều sáng lên, hiện vẻ mừng rỡ, đúng là may mắn!



"Để mình thu vào không gian trước." Mục Tử Ca bước tới, vung tay một cái, toàn bộ xe đồ hộp đã biến mất.

A Uyên chạy tới thùng xe khác: "Để tôi mở cái này cho, vận may của tôi không thua gì anh ta đâu."

Cậu nói xong, lập tức kéo mạnh khóa sắt.

Tuy nhiên, bên trong chỉ toàn là những hộp rỗng.

"Đây... đây chắc chắn không phải lỗi của mình. Để tôi mở thêm cái nữa."

Anh ta đang cố tự biện minh cho bản thân, mọi người chỉ cười trừ, mặc cậu thích làm gì thì làm.

Rầm!

Một tiếng động vang lên, bên trong lại chỉ toàn là mấy thứ đồ linh tinh.

"Tôi xin, tôi xin. Xem như tôi xin cậu đấy, anh Uyên à. Tiết kiệm sức lực đi, để tôi mở cho."

A Ngôn không nhịn được nữa. Đúng kiểu đen thôi đỏ quên đi! Cái vận khí đó cũng kém quá rồi.

Ấy vậy còn mặt dày mày dạng đòi mở nữa chứ. Để anh ta mở một hồi chắc không có gì để thu luôn quá!

A Ngôn bước tới, ngăn cậu ta lại, nhanh chóng mở thùng cuối cùng trước khi A Uyên kịp làm gì.

Mọi người đều bất ngờ. Bên trong toàn là thịt đóng hộp, hơn nữa số lượng có rất nhiều, thậm chị còn mới sản xuất, HSD còn khá lâu.

Vận may đúng là một thứ huyền diệu, dù không muốn tin cũng khó.

Sau khi thu xong hai xe tải đầy ắp vật tư. Cả nhóm bắt đầu tiến vào trong nhà máy.

Họ vừa kéo cửa sắt của nhà máy ra, một mùi hôi thối nồng nặc ập vào mũi, khiến ai nấy đều rùng mình.

Khi nhìn thấy rõ thứ bên trong, cả nhóm cảm thấy da đầu tê dại, còn Bàn Đinh thì suýt nữa nôn mửa.

"Chúng ta đụng phải tổ gián rồi, chạy mau!"

A Uyên hét lớn, định đóng cửa sắt lại. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, anh càng hoảng sợ hơn.

Một bầy gián biến dị đang xông tới, số lượng đông đặc như thủy triều, bao vây họ. Có con gián to bằng chuột, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa đáng sợ, nhìn ghê tởm vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment