Xuyên Vào Phế Vật Nữ Phụ

Chương 31

-Anh đang nói gì vậy?-Chu Kiều Nhi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi

-...Em còn nhớ hồi ở cô nhi viện có một cậu bé đã từng cứu em không?-

-Tất nhiên rồi, anh có liên quan gì đến cậu ta sao?-

-Anh chính là cậu bé đó!

Chu Kiều Nhi bất ngờ, vội hồi phục tinh thần

-Vậy sao anh biết tôi là Trần Lệ Băng, tôi nhớ rõ ràng là chưa từng nói với anh mà

-Cô gái mà anh yêu là em, Trần Lệ Băng!

-Sao có thể như vậy được, chúng ta còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau mà.

-Chắc em không còn nhớ nhưng anh vẫn luôn in sâu hồi ức đó vào trong lòng mình.

Mười năm trước

Tại một cô nhi viện nhỏ

-Thằng này, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Tao không cấm bọn mày đánh nhau nhưng có thì cũng đừng làm hỏng đồ đạc. Mày có trả nổi tiền không?-Một người phụ nữ khuôn mặt trét đầy phấn son đang dùng roi đánh liên tục vào người cậu bé khoảng chừng mười tuổi để lai những vết thương chi chít rỉ máu. Nghe tiếng roi cũng đủ biết độ mạnh mỗi lần đập xuống là như nào nhưng kì lạ thay, cậu bé đó không hề có biểu hiện gì là đau đớn, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm xúc, có chi cũng chỉ là hàm răng cắn chặt vào môi dưới nhịn đau đến tái nhợt gắng không để miệng phát ra tiếng kêu.

-Nói với mày cũng vô ích, tối nay đừng mong được ăn trừ khi đến thành khẩn cầu xin tao tha cho.-thấy đánh mãi cũng chả được ích gì, bà ta tức giận rồi đuổi cậu bé ra ngoài.

Cậu ta đứng bên ngoài sân viện, nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh mắt chất đầy mất mát đau thương và cả thù hận. Gió bắt đầu nổi lên, thời tiết cũng bắt đầu lạnh dần rồi tuyết rơi xuống, cậu vẫn mặc kệ mọi thứ xung quanh.

-Sao anh lại ở ngoài này vậy?-giọng trẻ con non nớt cất lên

Cậu mở mắt ra nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì thấy một cô bé mũm mĩm khoảng chừng tám tuổi mặc chiếc váy màu trắng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh

-Liên quan gì tới em?-nói rồi lại quay đi

-Khoan đã!

-Lại gì nữa vậy?-cậu khó chịu

-Tay anh lạnh ngắt thế này chắc đã ở ngoài lâu rồi. Phải biết lo cho thân thể mình chứ-cô bé cầm đôi bàn tay của anh xoa liên tục

Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp phủ lên tay anh xúc cảm vô cùng tốt, khiến anh không hề chán ghét chút nào.

-Cho anh quả táo nè, nhớ ngủ sớm đó!-cô bé móc trong túi ra một quả táo nhét vào tay anh rồi cười tươi

-Em tên là Trần Lệ Băng, nhớ đó!-rồi nhanh chóng chạy đi để lại trong anh một cảm xúc phức tạp.

"Trần Lệ Băng!"

Sau đó anh và cô bé ấy không còn gặp lại nhau nữa, thật sự nhiều lúc anh vô cùng muốn đi tìm cô ấy nhưng lại không có dũng khí vì lúc đó anh không có gì cả, không thể hảo hảo bảo vệ cô cũng không thể mang lại hạnh phúc cho người con gái mình yêu. Đến cái ngày anh được nhận nuôi, chỉ muốn đến ngắm nhìn cô thật kĩ trước khi bắt đầu cuộc sống mới thì lại thấy cô suýt chết vì bị ngựa chèn, may mà anh kịp thời lao đến cứu rồi sau đó nghe tiếng gọi của cha mẹ mới anh liền vội vàng đi với mơ ước lần gặp cô sau này chính là khi anh thành đạt cưới cô về làm vợ mình. Nhưng ai ngờ trớ trêu thay, năm năm sau cô nhi viện bị cháy, được tin không một ai sống sót, anh đã vô cùng bàng hoàng và tuyệt vọng. Anh vẫn không tin là cô đã chết.

Bỏ bao nhiêu năm cho người tìm kiếm tung tích của cô cuối cùng cũng ra kết quả. Vì hôm đó cô bị sai đi giặt đồ ở gần bờ sông nên may mắn thoát nạn nhưng lại bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán cho khu chuyên đào tạo sát thủ ngầm ở hắc đạo. Từ đó cô luôn phải sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt với bài tập đào tạo sát thủ có thể sánh ngang với ma quỷ. Sau này cô được Tịch Si Thần cứu nên đã đi theo trợ giúp hắn ta. Vì lúc đó thực lực anh vẫn còn chưa lớn mạnh nên anh đã phải nhẫn nhịn không bứt dây động rừng.

Sáu năm sau trên thương trường thanh danh anh vang dội khắp nơi, đến giới hắc đạo cũng phải kiêng dè vài phần anh liền lập kế hoạch để đưa cô đi ai ngờ đến lúc phút chót lại nhận được tin dữ Trần Lệ Băng bị ép phải tự sát. Trái tim anh như bị giáng một đòn chí mạng đến hô hấp cũng khó khăn. Cả công ty cũng bỏ dang dở nằm liệt giường mấy tháng. Đến khi tỉnh lại thì thân xác cô ấy cũng đã bị đưa đi chôn vất vưởng ở nơi nào rồi.
Bình Luận (0)
Comment