Xuyên Vào Phế Vật Nữ Phụ

Chương 37

Sân bay

"Người đó là ai vậy? Có khí chất thật đó!"

"Chắc là tiểu thư nhà nào rồi"

"Muốn xin số cô ấy quá!"

"Ngươi nằm mơ à? Nhìn lại mình đi, một góc cũng không bằng người ta mà còn đòi làm quen"

Chu Kiều Nhi dù đeo kính bản to che gần hết khuôn mặt nhưng khí chất của cô thì không bao giờ có thể có thể lu mờ được. Cô xách vali đứng chờ khoảng hai phút thì một chiếc xe limo đời mới nhất đi đến

Từ trên xe người đàn ông ăn mặc chỉnh tề vừa bước xuống liền cúi đầu

-Chào mừng chủ nhân đã trở lại

-Đưa ta về Chu gia

------------------------------------

Chu gia

Trương Hồng Dao đang ngồi xem tv trong phòng khách thì cửa bật mở, bà nhìn lên thì ngạc nhiên rồi lại chuyển sang giận dỗi quay phắt đi

-Mẹ, con về rồi đây!

Trương Hồng Dao vẫn giữ nguyên tư thế, giọng âm trầm

-Chị vẫn còn nhớ tới bà già này à? Sao không đi luôn đi còn quay về đây làm gì?

Chu Kiều Nhi biết là mẹ đang giận mình vì đi năm năm mà không nói hay liên lạc gì hết, cô bày vẻ mặt cún con hối lỗi, làm nũng với bà

-Thôi mà mẹ, con biết con sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa đâu!

-Còn có lần sau nữa cơ à?-Trương Hồng Dao dở khóc dở cười nhìn con gái

-Không! Tuyệt đối không có lần sau đâu ạ! Con thề đó!!!

-Thôi được rồi, chịu thua con luôn-thực ra từ đầu bà không hề giận cô, cũng chỉ là không muốn mình tỏ ra yếu đuối thôi.

-Yêu mẹ!!!-cô xà vào lòng bà mà ôm.

-Mấy năm qua con đã đi đâu vậy?-bà nghi hoặc nhớ đến

-Chỉ là đi du lịch thôi ạ!-cô không muốn nói thật với mẹ những chuyện đã xảy ra để bà khỏi lo lắng

-Du lịch thôi mà chẳng thèm nói một câu nào đã đi rồi-Trương Hồng Dao bĩu môi

-Đúng rồi, cha với anh hai đâu ạ?-cô vội lảng sang chủ đề khác

-Vẫn đang ở công ty, đến tối hai người ấy mới về.

-Đúng rồi! Chuyện học con tính sao? Mẹ đã nói với hiệu trưởng là con chuyển trường

-Không cần lo đâu mẹ, ở bên ấy con học xong chương trình cấp ba rồi-Thực ra cô đã tốt nghiệp đại học Harvard nhưng chuyện không quan trọng lắm nên cô không nói ra

-Vậy thì mẹ yên tâm rồi.-Trương Hồng Dao thở phào

-À đúng rồi, con phải đi gặp Thuỳ Anh đây!-cô chợt nhớ đến người bạn thân của mình. "Tự nhiên mất tích năm năm chắc nó sẽ lo lắng cho mình lắm đây"

-Ừ con đi đi.

------------------------------------

Cao gia

Dinh dong

Cao Chí Khang ra mở cửa thấy cô thì ngỡ ngàng, kể từ buổi tiệc đó anh chưa có cơ hội gặp lại cô lần nào. Không hiểu sao khi nhìn thấy cô, anh liền không thể rời mắt được, Chu Kiều Nhi có một sức hút kì lạ khiến người ta nhìn hoài không thấy chán nhưng cũng khó có thể lại gần. Cô rất khác những người phụ nữ mà anh từng gặp trước đây.

-Thuỳ Anh đâu ạ?-

-Nó ở trên tầng đó, có cần anh đi gọi không?-anh hồi thần trả lời cô

-Không cần đâu ạ,để em lên gặp bạn ấy cũng được.

Cốc cốc

Cô gõ hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

Ngó qua phòng Chu Kiều Nhi liền nhìn thấy một bóng lưng nhỏ đang ngồi

-Anh hai có chuyện gì không?

Cô cười thầm tiến lại gần

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô nghi hoặc định quay lại thì bị một vòng ôm bao trùm lấy

-Anh hai?-

-Còn nhớ mình không?

Nghe giọng nói quen thuộc, cô xúc động ôm chặt lấy Chu Kiều Nhi

-Bấy lâu nay cậu đã đi đâu vậy?Sao đùng một cái lại chuyển trường mà chẳng gặp mặt hay nói năng gì cả???

-Mình xin lỗi, có vài lí do mình không thể nói được.

-Thôi, cậu không sao là mình cũng giảm bớt lo lắng trong lòng rồi-

-Đi mua sắm đi, coi như mình tạ lỗi, lần này mình bao hết.

-Được!-nói đến mua sắm, mắt Cao Thuỳ Anh liền loé lên, không còn nhớ đến chuyện khác nữa.

-------------------------------------

TTTM

-Cái này không được, cái này cũng không, không, không, không nốt,...

-Anh Anh à, sao cậu khó tính thế, nhiều đồ đẹp thế kia mà.

-Nhưng mắc lắm!!!-Cao Thuỳ Anh cau có

-Tiền của mình mà lo gì-Chu Kiều Nhi bó tay

-Kể cả thế cũng không được!-

-Haizz, tính keo kiệt của cậu chắc có chết cũng không bỏ được, y hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Đúng là đứa con gái ngốc mà, nhà giàu thế chỉ cần đưa tiền cho bọn chúng thôi vậy mà keo kiệt đến nỗi tự khiến mình rơi vào nguy hiểm.-không biết đây là đáng khen hay là đáng trách đây

-Nhưng không phải nhờ thế mà bọn mình được gặp nhau sao?-Cao Thuỳ Anh cười tươi

-Ừ.-dù sao Cao Thuỳ Anh cũng nói không sao, ngày đó nếu không có tính keo kiệt của cô ấy thì chắc cô vẫn mãi đơn độc trong trường, không có một người bạn nào để quan tâm chia sẻ, giúp đỡ hay chỉ là tận sự những lúc buồn chán rồi.

Trong kiếp này của Chu Kiều Nhi, trừ tình thân ra thì chắc chắn điều quan trọng nhất chính là tình bạn nên cô sẽ giữ gìn không để nó bị phá hủy bởi bất kì ai hay bất cứ hoàn cảnh nào.

Cầu cmt

Cầu vote

Cầu view

Cầu follow

Bình Luận (0)
Comment