Các bạn chờ có lâu không? Mình đã trở lại rồi đây! Au không up chương mới chính vì để dành cho dịp được 100k view up kỉ niệm một thể. Và còn vì mk bận ôn thi cấp 3 nên chưa có thời gian vào đây. Nhưng bây giờ au thi xong rồi nên sẽ cố gắng update chương mới cho các bạn nhanh nhất có thể. Trước khi bắt đầu chương mới, au muốn cảm ơn tất cả các độc giả của mình đã theo dõi và đón đọc " Xuyên vào phế vật nữ phụ", giúp truyện của au đạt 100k view️. Để chúc mừng, mình sẽ up liền 2 chương mới cùng 1 chương đặc biệt để tặng các bạn. Đây là truyện đầu tay của mình nên nếu có gì chưa được tốt thì au sẽ cố gắng khắc phục để truyện được hay và hoàn thiện hơn, sẽ không phụ lòng kì vọng của độc giả yêu thích truyện. Chân thành cảm ơn các bạn nhiều lắm!!!
------------------------------------------
Tíc tíc tíc...-Nhanh lên, nhịp tim của bệnh nhân đang tăng, mau sốc điện!!!
-Bác sĩ, nhịp tim tăng lên 100 rồi!
-Tiếp tục sốc điện!-Cooper nhăn mày, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng anh mặc kệ, chuyên tâm cứu Chu Kiều Nhi
"Kiều Nhi, em nhất định không được có việc gì, hãy cố gắng lên!"
-Bác sĩ, lại tiếp tục tăng rồi!!!
Tíc----Không!!!
Cooper như phát điên, liên tục lay cô rồi lại sốc điện, hô hấp nhân tạo...
-Mau tỉnh dậy! Em không được chết! Mau mở mắt ra, Kiều Nhi!!!
-Bác sĩ, bệnh nhân đã chết rồi, dừng lại đi!-các y tá khó xử kéo Cooper lại
-Thả ra! Đừng động vào tôi!!!-Anh tức giận đẩy họ ra
Các y tá thấy vậy cũng không dám lại lên ngăn cản, chỉ đành nhìn Cooper như vậy
Một lúc lâu sau, anh thẫn thờ ngã khuỵa xuống, nhìn cô đầy đau khổ và bất lực
-Bác sĩ, chúng ta còn phải thông báo cho người nhà bệnh nhân
-...Tôi biết rồi-lại ngồi thêm một lúc nữa, Cooper mới lảo đảo đi ra ngoài
...
Trương Hồng Dao ngay sau khi nghe tin dữ liền ngất đi, Chu Đại Hùng mang tâm trạng vừa xót vợ vừa đau khổ khi con gái mất ôm bà đến phòng bệnh
Chu Minh Viễn đẩy Cooper ra, chạy ngay vào trong
Đằng sau, Cao Thuỳ Anh, Cao Chí Khang, Hoàng Chấn Phong, Vũ Hạo Nhiên cũng chạy vào
Còn lại Vũ Đình Thiện đứng đó, mặt không rõ cảm xúc lấy điện thoại gọi cho người của mình
-Nội trong vòng 15", tìm ra kẻ đứng sau vụ đâm Kiều Nhi rồi bắt lại-tay anh bóp chặt điện thoại như muốn phá nát nó, giọng rét lạnh khiến đầu dây bên kia không tự chủ run lên
-Vâng!
Sau đó, anh không vào mà đi thẳng ra xe, phóng nhanh trên đường, vượt qua biết bao đèn đỏ khiến cảnh sát đuổi theo nhưng rồi cũng bị mất dấu
Trong phòng cấp cứu
-Nhi nhi, mở mắt ra nhìn anh hai đi, đừng im lặng như vậy nữa được không?-Chu Minh Viễn run rẩy cầm bàn tay đã lạnh không còn hơi ấm của cô áp vào mặt mình. Từ nhỏ đến nay, anh chưa bao giờ phải cầu xin ai bất cứ điều gì. Một phần là do bản tính kiêu ngạo và cũng là do mọi người luôn cưng chiều, thuận theo ý anh. Nhưng giờ đây, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu và đôi môi khô khốc không nói chuyện của cô, anh đã vứt bỏ tất cả kiêu ngạo của mình mà cầu xin cô.
-Chu Kiều Nhi, cậu còn không mau tỉnh dậy là mình sẽ giận cậu đó!-Cao Thuỳ Anh khóc như mưa gọi cô
Cao Chí Khang đứng bên cạnh như không thể tin nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong lòng đau như cắt nhận ra bản thân đã yêu cô từ lúc nào không biết, nhưng giờ đã quá muộn để hiểu ra
Hoàng Chấn Phong chỉ lẳng lặng đứng đó, cả thế giới trong anh bỗng chốc sụp đổ. Hắn chỉ muốn chạy lên ôm lấy và nói cô đừng đi, hãy ở lại bên hắn nhưng rồi lại chợt nhận ra rằng hắn chẳng là gì của cô, không phải anh trai, không phải bạn thân và càng không phải người yêu của cô. Vậy anh lấy tư cách gì để có thể làm những điều đó? Bạn học cũ sao?
Vương Hạo Nhiên chăm chú nhìn Chu Kiều Nhi một lúc lâu rồi bỏ đi. Điều tốt nhất anh có thể làm lúc này chính là tìm cho ra kẻ đã hại cô và giúp cô báo thù, khiến tên đó sống dở chết dở!
Ở những nơi khác, tất cả họ đều đã biết tin Chu Kiều Nhi bị xe đâm, ai nấy cũng đều hướng mục tiêu về kẻ đã bày mưu hại cô, dự báo số phận chết chóc của người đang vui vẻ nào đó.