Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 62

Tuỳ Lợi gian lận để trả lời số đá quý trong hộp thứ hai của mười hai hộp. Mặc dù con thỏ phát hiện nó hack nhưng con thỏ chẳng làm gì nó cả.

Ngay khi mọi người nghĩ năm phút tìm kiếm manh mối lần thứ 3 sắp bắt đầu thì con thỏ đột nhiên đi tới bàn quay bên cạnh và xoay một cái. Kim chỉ màu đỏ xoay tít đến ô số 12 thì dừng lại.

Nó nhìn mọi người với vẻ nham hiểm: “Vì có người gian lận nên trò chơi không còn công bằng nữa. Tuỳ Lợi gian lận để trả lời đúng con số nên mấy người đã nhận được manh mối rồi. Cơ hội tìm kiếm manh mối cho vòng này bị huỷ bỏ.”

“Bây giờ, xin mời số 12 trả lời số đá quý trong hộp trước mặt cậu.” Con thỏ nhìn về những vị trí cuối nơi Đồ Hoá đang đứng không rời mắt khỏi Vương Bác Vũ.

Sắc mặt Vương Bác Vũ lập tức tái nhợt. Hắn sợ hãi liếc nhìn Đồ Hoá, sau đó run rẩy đi về phía trước.

Hắn đứng trước hộp bảo vật mà như sắp chết. Hàng lông mày nhíu chặt, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi. Dưới chân hắn là một bầy rắn lúc nhúc, trước mặt hắn là một con thỏ hung hăng, xung quanh hắn là những đồng đội bất lực.

Ngoài sợ hãi trước khi chết, Vương Bác Vũ còn có vẻ hối hận không nói nên lời trên khuôn mặt. Hắn nghiến răng rồi lại nhìn về phía Đồ Hoá, ánh mắt do dự muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ nói ra 5 từ: “Tao xin lỗi, Đồ Hoá.”

Nói xong, hắn hùng hồn quay người lại như thể đã chuẩn bị tinh thần rơi vào hang rắn. Hắn vừa định mở miệng nói không biết thì Đồ Hoá phía sau đột nhiên la lên: “Chờ một chút!”

Cơ thể của Vương Bác Vũ đông cứng lại, căng thẳng vô cùng.

Thỏ nhìn Đồ Hoá, cứ cụp rồi vểnh tai: “Cái gì?”

Đồ Hoá bước tới đứng ở chính giữa đại sảnh. Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của con thỏ, bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói ra số lượng tất cả các viên ngọc trong 12 hộp đá quý thì mọi người vượt ải hết đúng không?”

Con thỏ bĩu môi: “Đương nhiên.”

“Được thôi.” Đồ Hoá đi tới hộp đá quý thứ nhất và bắt đầu nói từ số đầu tiên: “Số lượng đá quý trong 12 hộp này lần lượt là 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, 55, 89, 144.”

“Đây là dãy Fibonacci.”

Trên mặt con thỏ lộ ra vẻ kinh ngạc. Thẩm Tư Dịch, người luôn suy nghĩ cùng tần số với Đồ Hoá, lập tức hiểu ra: “Đúng rồi! Dãy số con thỏ! Thì ra ‘Số con thỏ’ là thế này!”

Đồ Hoá cười: “Ừ. Dãy số con thỏ chính là dãy Fibonacci.”

“Mặc dù hệ thống đánh lừa bọn tôi bằng cách gửi một NPC thỏ ở cửa ải ‘Số con thỏ’, nhiều manh mối khác nhau cho thấy dãy số này là dãy Fibonacci, cũng là dãy số thỏ.”

“Quy luật rõ ràng nhất của dãy Fibonacci bắt đầu từ con số thứ ba. Mỗi phần tử sẽ bằng tổng của 2 phần tử trước nó. Dãy số này lần đầu tiên được phát hiện bởi nhà toán học người Ý Leonardo Fibonacci. Ông đã sử dụng bài toán con thỏ làm ví dụ để giới thiệu dãy số này. Vì vậy, dãy số này còn được gọi là dãy số thỏ.” Đồ Hoá giải thích: “Giả sử một cặp thỏ đủ 2 tháng tuổi thì sau mỗi tháng đẻ được một đôi thỏ con. Như vậy, mỗi tháng có tổng cồng bao nhiêu con thỏ?”

“Trong tháng đầu cặp thỏ không sinh sản được nên chỉ còn 1 cặp, sang tháng thứ 2 cặp thỏ này bắt đầu có khả năng sinh sản nhưng chưa có lứa thỏ nào được sinh ra nên số lượng vẫn là 1 cặp. Đến tháng thứ 3, một cặp thỏ con được sinh ra. Vì vậy, trong tháng này tổng cộng có 2 cặp thỏ. Đến tháng thứ 4, những con thỏ mới sinh không sinh sản được, còn cặp thỏ ban đầu vẫn có thể sinh sản nên tổng số cặp thỏ là 1 + 2 = 3. Đến tháng thứ 5, cả 2 đôi thỏ đều có thể sinh sản nên tổng số cặp thỏ là 2 + 3 = 5.”

“Tương tự như vậy, chúng ta có thể thấy rằng bắt đầu từ tháng thứ ba, số cặp thỏ trong tháng này bằng tổng số cặp thỏ của hai tháng trước đó.” Đồ Hoá nhìn vào đám đông, nói: “Đây là dãy số Fibonacci nổi tiếng.”

Một cô gái đứng giữa nghi ngờ hỏi: “Nhưng chỉ điều này thôi thì không thể khẳng định dãy số này là dãy số Fibonacci nhỉ?”

Đồ Hoá gật đầu rồi chỉ về phía cầu thang “Trong bảo tàng có rất nhiều manh mối chứng minh điều này.”

“Đầu tiên, cầu thang này là có hình xoắn ốc Fibonacci.” Đồ Hoá nói tiếp: “Sau khi dãy Fibonacci được biểu thị bằng các hình vuông thì có thể tạo thành một hình xoắn ốc giống con ốc sên.” (Ảnh minh hoạ)

“Điều này được thể hiện ở rất nhiều loài động vật và thực vật trong tự nhiên. Quả thông, quả dứa, họa tiết cánh chuồn chuồn, v.v. đều được sắp xếp theo quy luật của dãy Fibonacci. Tất nhiên, kinh điển nhất là hoa hướng dương.” Đồ Hoá giải thích: “Trên hoa hướng dương, dãy Fibonacci được thể hiện bởi hình xoắn ốc ở nhị hoa và sự phân bố của lá. Nhìn từ nhị hoa sẽ thấy các đường xoắn ốc cùng chiều và ngược chiều kim đồng hồ. Số đường xoắn ốc xảy ra tuân theo quy luật của dãy Fibonacci theo từng cặp, ví dụ 2 và 3, 3 và 5, 5 và 8, 8 và 13, v.v.” (Ảnh minh hoạ)

“Hai bức tranh đó!” Tôn Duy cũng hiểu rồi. Cô phân tích tiếp ý của Đồ Hoá: “‘Hoa hướng dương’ của Van Gogh đại diện cho quy luật dãy Fibonacci trong tự nhiên, ‘Mona Lisa’ cũng chính là hiện thân của tỷ lệ này!”

“Trong dãy Fibonacci, tỉ lệ của các số sau và số trước càng ngày càng tiến gần đến tỉ lệ vàng 0,618. Vì vậy, dãy Fibonacci còn được gọi là dãy số tỉ lệ vàng. Trong bố cục của bức tranh ‘Mona Lisa’, tỉ lệ vàng là một phần rất quan trọng. Tỉ lệ 0.618 rất thuận mắt và có giá trị thẩm mỹ cao.”

Vương Bác Vũ rất ngạc nhiên: “Dãy số này ghê vậy sao? Nhưng những con số vô tỉ mà chúng ta nhìn thấy trên tay vịn cầu thang đại diện cho điều gì?”

Thẩm Tư Dịch nói: “Công thức tổng quát của dãy Fibonacci được biểu thị bằng các số vô tỷ.”

Vương Bác Vũ cuối cùng cũng hiểu rằng tất cả các manh mối đều chỉ vào dãy Fibonacci. Hắn nhìn Đồ Hoá bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Thông qua những manh mối rời rạc này mà nghĩ tới dãy số Fibonacci là quá giỏi luôn!”

Đồ Hoá liếc con thỏ một cái: “Thực ra cũng không phải nhờ những manh mối này mà là sự công bằng con thỏ này nói ra.”

“Chắc mọi người cũng để ý con thỏ cực kỳ cầu toàn và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Và, nó liên tục nhấn mạnh nó quan tâm đ ến sự công bằng.” Đồ Hoá nhìn vào mắt con thỏ và mỉm cười: “Điều này làm tôi nhớ đến tính cân bằng của dãy Fibonacci.”

“Thiên nhiên rất cân bằng. Những thứ nửa vời không thể tạo được sự cân bằng, vì vậy thiên nhiên dùng quy luật phổ quát Fibonacci để định hình các loài động vật và thực vật. Vậy nên nhị hoa hướng dương được hình thành từ các hạt sắp xếp sao cho nhiều hạt nhất để tăng năng suất; cây dứa mọc ra thứ quả to nhất; cánh chuồn chuồn thêm thanh tao và mạnh mẽ… Tất cả đều là những món quà tuyệt vời nhất của tạo hóa.”

Đồ Hoá chậm rãi đi về phía con thỏ: “Ngài Thỏ à, ông luôn miệng nói ông chú trọng tính công bằng nhất. Vậy ông có thể để tất cả bọn tôi vượt ải một cách công bằng không?”

Sắc mặt con thỏ hết trắng lại xanh. Trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng chính nó đã nói vậy nên nó không thể tát vào bản thân được. Vì vậy, nó đành buồn bực nói: “Cậu nói đúng.”

Trong nháy mắt, tất cả những người chơi có mặt đều nhảy cẫng lên hoan hô. Những hộp đá quý trước mặt bọn họ lần lượt được mở ra. Đúng như Đồ Hoá đoán, bắt đầu từ hộp đá quý đầu tiên, số lượng đá quý lần lượt là 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, 55, 89, 144.

Con thỏ tức giận bỏ đi, ba đồng đội của Đồ Hoá vây quanh cậu cũng vui mừng. Tô Cách Trì đang đứng bên cạnh cậu nở một nụ cười nhẹ.

Tô Cách Trì đi tới rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu như mọi lần. Anh nói: “Em giỏi quá đi thôi.”

Thân mật như vậy trước mặt đồng đội khiến Đồ Hoá chợt hơi xấu hổ. Cậu ngẩng đầu nhìn Tô Cách Trì thì thầm: “Anh biết bí mật của cửa ải này từ lâu rồi đúng không? Dễ quá nên anh không thèm cho bọn em gợi ý luôn hả?”

Tô Cách Trì nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: “Anh tin em có thể trả lời được.”

Đôi khi niềm tin quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác. Một câu tin tưởng em của Tô Cách Trì đã lay động trái tim của Đồ Hoá hơn bất kỳ lời tỏ tình nào, bởi vì nó mang đến cảm giác rằng cậu với Tô Cách Trì ở vị trí ngang hàng nhau. Mối quan hệ này là hỗ trợ lẫn nhau và dựa vào nhau chứ không phải chỉ có Đồ Hoá dựa vào Tô Cách Trì.

Cậu không cần được anh chăm sóc mãi mãi. Ngay cả khi đối mặt với một thế giới đầy khủng hoảng thì cậu vẫn được anh tin tưởng và có thể trở thành cánh tay đắc lực để cùng anh vượt qua khó khăn.

Thực ra mấy người bạn của Đồ Hoá đã nhìn ra sự mập mờ giữa anh và Tô Cách Trì, không chỉ Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch vốn đã tinh tế mà ngay cả Vương Bác Vũ cũng nhận thấy điều bất thường.

Thấy sự tương tác giữa hai người, Vương Bác Vũ không thể không nói đùa: “Thầy X à, tại sao anh chỉ tin có mình Đồ Hoá mà không tin bọn em chứ?”

Hắn nói xong còn tinh nghịch nháy mắt với Đồ Hoá.

Tô Cách Trì nhìn ba người đang cười và nói một cách bình tĩnh: “Các em quên rồi à, vì tôi là thầy X chỉ thuộc về Đồ Hoá thôi đó.”

Lúc này Đồ Hoá sắc mặt càng đỏ hơn. Tôn Duy cũng không khỏi che miệng cười khúc khích.

Vương Bác Vũ cười nham hiểm, đang định chọc ghẹo Đồ Hoá thì nghe thấy hệ thống thông báo:

[Ding~]

[Những người chơi Đồ Hoá, Tôn Duy, Vương Bác Vũ, Thẩm Tư Dịch, Lý Đào, Tuỳ Lợi, và 11 người chơi khác hoàn thành nhiệm vụ phụ: Số con thỏ. Người chơi Vương Bác Vũ nhận con số: 05 và người chơi Tuỳ Lợi nhận con số: 17.]

Có 2 người lấy được số ở nhiệm vụ này. Như vậy, hai trong bốn thành viên nhóm Đồ Hoá đã hoàn thành điều kiện tuyển chọn sơ cấp cho nhiệm vụ chính.

Con số mà Tôn Duy có được ở màn chơi trước là 9 và con số của Vương Bác Vũ là 5. Hiện tại, chỉ có Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch chưa có con số của mình, và chỉ còn chưa đến một nửa thời gian là đến hạn 48 tiếng.

Rời khỏi nhiệm vụ ‘Số con thỏ’, bọn họ phải lao thẳng vào nhiệm vụ tiếp theo mà không ngơi nghỉ, nhưng Đồ Hoá đột nhiên gọi Vương Bác Vũ lại.

Cậu gọi Vương Bác Vũ sang một bên và nghiêm túc nhìn hắn: “Mày có chuyện gì giấu tao à?”

Ánh mắt Vương Bác Vũ né tránh: “Không có.”

Hai người là bạn tốt nhiều năm, Đồ Hoá lớn tuổi hơn Vương Bác Vũ một chút nên từ khi mới quen đến giờ cậu luôn quan tâm đ ến hắn. Vì vậy, cậu có thể lập tức hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của hắn.

Gần đây hắn cư xử hơi lạ.

Vương Bác Vũ thân hình cao lớn, Đồ Hoá nhìn hắn lúc này cũng phải hơi ngẩng đầu lên. Thế nhưng điều này cũng không ngăn được ánh mắt cứng rắn của cậu: “Vậy mày nói tao biết, lúc nãy con thỏ muốn mày trả lời số đá trong hộp, mày nghĩ mày sắp bị loại nên xin lỗi tao là sao?”
Bình Luận (0)
Comment