Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 73

"Cô cả ơi! Cô Vu cô ấy...... không còn thở nữa."

Cọ trang điểm trên tay Kỳ Dụ Văn rơi rớt lên bàn trang điểm, khóe miệng thoáng co giật một chút. Muốn nhặt cọ trang điểm lên một lần nữa, lại hết sức lực nâng tay lên.

Người làm nhìn thấy Kỳ Dụ Văn chống cánh tay lên bàn, nước mắt rơi xuống từng giọt một, toàn thân dường như đều đang run rẩy.

"Cô cả, ngài đừng như vậy mà."

Người làm cũng đã khóc, nhanh chóng đi qua khẽ vỗ lưng cô ấy: "Chúng tôi đã kêu xe cứu thương, cô Vu sẽ không sao đâu."

Kỳ Dụ Văn cũng nói không nên lời một câu nào, chân nhũn ra làm người cô ấy không đứng dậy nổi, nước mắt rơi từ không một âm thanh đến nức nở ra tiếng, một chút sức chịu đựng kia bị rút cạn, sự đau khổ che trời lấp đất còn dư lại chìm ngập trong ngực.

Chậm rãi hết hồi lâu, nước mắt ướt hết một mảng trên mặt bàn, cô ấy mới có sức lực đứng lên: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Ở trong sân."

Lúc này Kỳ Tử Đồng nghe thấy tin tức bèn đã lòng như lửa đốt qua đây, còn chưa đến gần liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn loạng choạng lảo đảo vội tới.

"Dụ Văn?"

Kỳ Tử Đồng thoáng lùi qua bên cạnh mấy bước, bế theo Kỳ Tuân gần đó rời khỏi nơi này.

Kỳ Dụ Văn quỳ một gối bên ghế tựa Vu Cửu nằm, tay run rẩy xoa lên gương mặt Vu Cửu, lạnh lẽo đến mức gần như có thể đông cứng máu trong huyết quản.

Cô ấy đưa tay lên, chậm rãi thu về, dường như đụng không đến thân thể lạnh lẽo của Vu Cửu. Chỉ là đã ngủ thiếp đi ở chỗ này, cũng chưa có bỏ mạng.

"Vu Cửu, sao...... sao chỉ trong chốc lát tôi không nhìn thấy cô, thì cô đã không cần tôi nữa?"

Tay Kỳ Dụ Văn đặt ở chỗ tay vịn kia, chiếc ghế tựa bằng gỗ bị cô ấy cào ra từng vết từng đường: "Có phải cô từng nói với tôi, tôi chết rồi, cô sẽ còn sống được yên lành sao? Lời này, ba ngày trước cô đã mới nói cùng tôi, có phải cô từng nói hay không?! Sao mới ba ngày, cô đã nuốt lời rồi!"

Càng nói càng cuồng loạn, giống như là đang chất vấn, nhưng nước mắt dâng tràn ào ạt đã tẩy đi vẻ tàn bạo của cô ấy, để lộ rõ ra đau đớn kiểu cắt xé.

Kỳ Tử Đồng bế Kỳ Tuân đến một chỗ yên tĩnh rồi vội vàng chạy gấp về sân, liền thấy Kỳ Dụ Văn quỳ nơi đó khóc đến tan nát cõi lòng, khóc đến đôi mắt bà ấy chợt nóng lên, rốt cuộc không nhịn được nước mắt.

1

Kỳ Tử Đồng hơi chùi nước mắt, đi qua đến đỡ Kỳ Dụ Văn dậy để ôm vào trong lòng, khẽ vuốt lưng của cô ấy, xoa dịu cảm xúc mất khống chế của cô ấy phần nào.

Tới trước cả xe cứu thương là Qua Kim Vũ, cô ấy thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn, giữa mày chợt nhíu mà đi dò xét tình hình của Vu Cửu.

Hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh, đã đầy đủ điều kiện có thể tuyên bố tử vong rồi.

Qua Kim Vũ cúi đầu thoáng xoa trán mình, nói lẩm bẩm: "Vì sao lại đột ngột như vậy?"

Cô ấy nhìn về phía Vu Cửu lẳng lặng nằm đó: "Hai ngày trước cô còn giận dỗi tôi đây, bây giờ đã liền buông bỏ thế gian không chịu trách nhiệm rồi, vợ con cũng bỏ mặc, cô cũng được lắm."

Kỳ Tử Đồng đã gọi Qua Kim Vũ một tiếng, cô ấy nhìn qua đến theo tiếng gọi, chỉ thấy bà ấy thoáng dùng vẻ mặt ra hiệu. Qua Kim Vũ liền đứng dậy bế Vu Cửu rời khỏi đây, kẻo Kỳ Dụ Văn lấy lại tinh thần, nhìn thấy thi thể Vu Cửu thì lại muốn mất kiểm soát một lần nữa.

Tin tức Vu Cửu đột nhiên qua đời đã làm một đám người sốc. Ngoại trừ Kỳ Dụ Văn ra, Lăng Thập cùng Lâm Thiên Nguyên suýt nữa thì đã làm ra chuyện không thể cứu vãn. Nếu không phải Kỳ Dụ Tinh cùng Qua Kim Vũ đã ngăn cản, thì lại phải có hai gia đình muốn khuynh đảo.

Lễ tang của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn không có tham dự.

Mỗi một ngày, cô ấy nhốt mình ở trong phòng ngủ của cô ấy và Vu Cửu, lặng lẽ ngồi trên giường, cầm di động của Vu Cửu chơi trò chơi âm nhạc.

Tiếng trò chơi mà tai nghe được, đều sẽ làm cô ấy nhớ tới dáng vẻ Vu Cửu đưa lưng về phía cô ấy chơi trò chơi.

"Thật khó chơi ấy, thảo nào cửa này cô không chơi perfect được hoàn toàn, bài hát này nghe đến độ tai tôi cũng muốn mọc kén rồi."

Kỳ Dụ Văn kéo lên một nụ cười trên mặt, một lần nữa vô trong phòng chờ vào cửa, chơi một lần rồi lại một lần, chỉ là chơi không tốt một cửa này, không vượt qua được cái kỷ lục cao nhất góc trên bên phải kia.

Cô ấy chơi từng lần từng lần không biết mỏi mệt, di động hết pin rồi thì vừa sạc vừa chơi, chơi tới di động nóng lên, pin tình trạng tốt đã hơi tụt mấy chục phần trăm trong khoảng thời gian này.

Tối ngày lễ tang kết thúc, Kỳ Tử Đồng nhìn bộ dạng Kỳ Dụ Văn suy sụp không nổi nữa, có điều bà ấy không có tự mình đi khuyên, mà là dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, rồi thả Kỳ Tuân đi vào.

Kỳ Dụ Văn nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, Kỳ Tuân đứng ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn cô ấy chằm chằm.

"Mẹ ơi."

Kỳ Dụ Văn đột nhiên phát hiện Kỳ Tuân lớn lên trông rất giống Vu Cửu, khi trước cũng có không ít người từng nói vậy, cô ấy thì luôn lắc đầu phản đối.

Theo như cô ấy thấy, khuôn mặt của Vu Cửu là độc nhất vô nhị, sẽ không có người giống y với Vu Cửu.

Hiện giờ Vu Cửu không còn nữa, nhớ nhung quá độ rốt cuộc đã khiến cô ấy thừa nhận cái sự thật này.

Kỳ Dụ Văn đặt điện thoại ở trên giường, nói với Kỳ Tuân: "Lại đây."

Kỳ Tuân đi đến trước mặt cô ấy, Kỳ Dụ Văn cúi đầu hỏi bé: "Đi nhìn mami rồi?"

"Vâng, đã thấy được ảnh chụp trắng đen của mami."

Kỳ Tuân kéo lấy tay Kỳ Dụ Văn, nói với giọng nghẹn ngào: "Con thích ảnh chụp có màu sắc của mami."

Kỳ Dụ Văn cười cười, chùi chùi nước mắt của Kỳ Tuân: "Ta cũng thế, cho nên ta chẳng đi xem."

Kỳ Tuân bò lên giường, gom hết can đảm ngồi vào trong lòng Kỳ Dụ Văn, tay ôm lấy eo cô ấy, nói: "Bà nội bảo, mami nhất định không hy vọng nhìn thấy chúng ta khổ sở, cho nên con không thể để mami biết. Hôm nay trong lễ tang của mami, con cũng không hề khóc."

Kỳ Dụ Văn kê cằm lên đầu Kỳ Tuân, thoáng thờ ơ "ừ" một tiếng. Lặng im hết giây lát, lại nói: "Mami con là một người xấu, là cô ấy làm ta đau lòng trước, ta khăng khăng muốn để cô ấy biết. Sau khi cô ấy biết, kiếp sau gặp được ta thì nói không chừng sẽ không làm ta khổ sở nữa."

"Mami không phải cố ý đâu, mẹ hãy tha thứ cho mami có được không?"

Kỳ Dụ Văn nhấc mi mắt lên, lại rũ xuống trở lại, tâm tư được thuyết phục ngắn ngủi lại bị nỗi đau buồn khi Vu Cửu rời đi thay thế.

Cô ấy không muốn làm hòa với Vu Cửu, người nhẫn tâm bỏ cô ấy lại.



Ở một thế giới khác, Vu Cửu tỉnh lại trên giường bệnh, dường như y tá đang ghim kim truyền dịch cho cô, đau nhói rất nhỏ làm thức tỉnh một tia tâm trí say ngủ cuối cùng của cô. Cô bỗng chợt quay đầu, mở mồm văng tục: "Vãi cớt! Tôi là đang ở đâu? Tôi bị làm sao vậy?"

Y tá thoáng bị giật nảy mình, kim truyền dịch vừa mới cắ.m vào đến đã lại nhảy tuột ra tới. Cô y tá thoáng vỗ ngực, mới nói: "Cô đang ở bệnh viện, cô đã bị tai nạn xe."

"Tai nạn xe?"

Vu Cửu nhớ lại khoảnh khắc khi mình xuyên vào sách, còn không phải là đã bị một chiếc xe đụng cho sao?

Mình trở lại rồi?

Cô giương mắt nhìn lịch treo tường đằng trước phòng bệnh, năm in đậm và phóng to, đang ghi rõ ràng: Năm 2021......

Quả nhiên là quay về rồi.

"Đại Biên đâu?"

Y tá rốt cuộc ghim kim truyền dịch vào trong mạch máu của Vu Cửu, hỏi: "Đại Biên là ai?"

Đại Biên là bút danh, tên thật là cái gì Vu Cửu vẫn đúng là không biết.

"Chính là cái cô cùng bị tai nạn xe với tôi được đưa đến bệnh viện ấy."

Y tá chợt vỡ lẽ: "Cô ấy à, may mà có cô đã kéo cô ấy một phen, cho nên cô ấy ổn hơn cô chút, tỉnh được đã mấy hôm rồi, ở phòng bệnh sát bên cô đấy."

"Tôi đi xem xem."

Vu Cửu lật người dậy, rút kim truyền dịch vừa mới ghim vào đến một phát. Y tá kêu to gấp gáp, lại cũng chẳng ngăn được người lo lắng không yên.

Lúc này, Đại Biên đang ngồi dựa trên giường bệnh, máy tính xách tay đặt lên đùi, ngón tay đang gõ chữ lốc cốc.

"Đại Biên! Cô đang làm cái gì!"

Đại Biên thoáng giật thót, nghiêng đầu nhìn đến, hóa ra là Vu Cửu. Cô bé thoáng thở phào nhẹ nhõm, hơi đẩy mắt kính lên, nói: "Là chị à."

Vu Cửu đi đến bên người cô bé, nhô đầu nhìn đến máy tính xách tay của cô bé, không nghĩ tới cô bé lại đang sửa kết cục của 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ sếp tổng 》.

Câu cuối cùng đang là:

[Kỳ Dụ Văn sa sút tinh thần một đời, nhiều lần tự sát thất bại. Cuối cùng, vào một ngày kỷ niệm kết hôn năm nào đó, ôm ảnh chụp Vu Cửu trong lòng rời bỏ nhân thế.]

Vu Cửu hận đến ngưa ngứa răng. Hay cho cô Đại Biên, kéo cô hết một phen để cô bị thương ít lại chút, thế mà còn dám sửa kết cục?

"Sao cô sửa kết cục thành như vậy?"

Đại Biên hơi mím môi vẻ nghi hoặc: "Khi em tỉnh lại thì phát hiện đã phát sinh thay đổi lật trời lộn đất ở bản thảo tiểu thuyết trong máy tính em, truyện ngược mà lại biến thành truyện ngọt xuyên sách nhảm nhí ngốc xít rồi. Em cũng chẳng cách nào sửa chữa một khúc lớn cốt truyện đằng trước, chỉ có thể chỉnh đúng kết cục rồi vậy, không phải nói cốt lõi của hài kịch chính là bi kịch sao? Vẫn có thể hoàn chỉnh về lại được."

"Cmn!"

Vu Cửu túm cặp kính của cô bé vứt xuống đất hung hăng giẫm một cái: "Chỉnh đúng kết cục c*n m* cô. Đúng là cmn đồ thợ xăm nhắm mắt, vẽ cho đầy mặt tôi, viết bậy bạ hành hạ người ta. Phần mộ mọc cỏ hoang, thứ không biết hối cải, quan tài cô phản quang!"

Đại Biên bị mắng ngu người rồi, lúc đang muốn nói tí gì đó thì đã bị Vu Cửu đá một phát qua đến bên cạnh, còn cướp đi máy tính xách tay, xóa sạch toàn bộ tình tiết hành hạ người ta ở khúc sau.

Lúc Vu Cửu xóa bỏ thì đã xem được những tình tiết mà Đại Biên viết tiếp, tức đến độ đỏ cả mắt rồi, hận không thể làm một cú đấm chết cô Đại Biên này.

"Viết tiểu thuyết cái gì? Cô gác bút đi! Viết được cái thứ đồ rác rưởi gì."

Đại Biên run lên bần bật, thấp thỏm bất an mà duỗi tay về lại, liền bị Vu Cửu hung hăng vỗ một phát, mu bàn tay đỏ hết một bệt trong nháy mắt,

"Truyện em đây là ngược, xóa đi cái kết cục này thì liền biến thành truyện ngọt rồi."

"Đi chết dùm đi cô! Ngược cái đầu cô, phải là truyện ngọt."

Vu Cửu đóng tắt tệp, nhìn đến cái tên tập tin truyện này thì đầu liền đau. Nhấp phải chuột, chọn đặt tên lại.

"Có tôi ở đây, còn muốn ngược sao? Bà đây chính là kẻ phá rối lớn nhất cuốn truyện này."

Đại Biên trơ mắt nhìn thấy Vu Cửu đã sửa tên truyện thành —— 《 Xuyên vào truyện ngược làm kẻ phá rối 》

"Ơ này......" Này là cái tên truyện kỳ quái gì.

"Câm mồm! Cô không cảm thấy 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ sếp tổng 》 thô bỉ lại khó nghe sao? Cưỡng ép, cưỡng ép đâu ra vậy? Kỳ Dụ Văn là ngọt ngào nhất thế giới."

Đại Biên câm miệng hết chốc lát, tiếp theo lại nghe Vu Cửu nói: "Truyện này không phải của cô nữa, tên tác giả cũng sửa lại đi đấy. Còn Đại Biên, tôi thấy "người có bệnh nặng, não có đại tiện" thì có." (*)

(*) Đại Biên (dà biān) đọc gần giống với đại tiện 大便 (dà biàn).

Đại tiện thì không cần phải giải thích là gì nhỉ...

Vu Cửu đổi tác giả thành: Trung Biên. (Phía/Bên giữa:v)

"Về sau cuốn truyện này chẳng liên quan với cô nữa ngoại trừ đặt tên nhân vật ra, cô cũng chả có thêm phần gì ở trong đó hết. Đợi lát tôi soạn cái giấy tờ chuyển giao bản quyền cho cô ký."

Vu Cửu vứt xuống câu nói này, rồi liền cầm máy tính xách tay đi, để lại một bóng dáng lạnh nhạt cho Đại Biên.

Đại Biên mãi vẫn chưa hoàn hồn được. Một cuốn truyện ngược đang yên lành của mình, không chỉ đã không ngược, mà truyện còn không phải mình rồi?!

Sau khi về đến phòng bệnh, Vu Cửu ngồi ở trên giường viết tiếp kết cục, trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng lãng mạn lại ngọt ngào, lại đã từ bỏ bởi vì quá nhiều ý tưởng.

Nghĩ tới ngẫm lui, Vu Cửu chỉ đã thêm một câu:

Hết thảy đều như Kỳ Dụ Văn mong muốn.
Bình Luận (0)
Comment