Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 8


Ngày tháng yên bình còn chưa qua được bao hôm, Vu Cửu liền đã gặp phải Kỳ Dụ Văn.
"Vu Cửu, đứng lại."
Vu Cửu che lại lỗ tai, mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước.
Kỳ Dụ Văn thế mà cũng lại chạy đến trường học để tìm mình.

Thế nào đây? Là đã thiết lập "duyên phận đã định trước trong số mạng", việc hai người sẽ thường xuyên gặp được, hay là nhấc lên mối quan hệ không bao giờ là đủ sao?
Kỳ Dụ Văn đóng cửa xe, bước nhanh đuổi theo kịp Vu Cửu, tóm lấy cổ tay của cô một phen: "Tôi bảo cô đứng lại, cô không nghe thấy sao?"
Vu Cửu hất tay cô ấy ra: "Cô thật giống quảng cáo rao vặt trên tường, cạo thế nào cũng cạo không hết!"
Kỳ Dụ Văn im im, sau đó lại cười mà nói: "Vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải cái đinh cứng như cô vậy."
"Lần này đụng trúng rồi sao? Chết cũng có thể nhắm mắt rồi đi? Mau nhanh cách xa tôi chút."
Kỳ Dụ Văn lại nói: "Cô đã dạy hư em gái tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ."
Vu Cửu dừng bước chân, nhìn về phía Kỳ Dụ Văn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Cô có lộn hay không? Tôi và em gái cô mới từng gặp một lần, lời nói qua không vượt quá mười câu.

Cô có bệnh hả, cô ăn vạ rồi lại ăn tới chỗ tôi?"
Kỳ Dụ Văn cũng dừng lại bước chân theo, nói ngả ngớn với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô nóng vội rồi."
Vu Cửu: "......?"
"Kỳ Dụ Văn, cô nói thẳng đi, cô muốn thế nào?"
"Rất đơn giản, theo tôi đi."
Vốn dĩ Kỳ Dụ Văn không nghĩ rằng nói ra trắng trợn như vậy, lúc mới đầu cô ấy chỉ tính toán dùng chiến thuật vu hồi (vòng quanh).

Biết làm sao, mạch não của cái cô Vu Cửu này không giống như người bình thường, thế cô ấy cũng chả cần phải che đậy giấu diếm nữa.
"Làm cuộc trao đổi, tôi có thể cho cô tiền tiêu không hết."
"Rốt cuộc thật sự cô nói ra miệng rồi."
Vu Cửu nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy một băng ghế đá, liền đi qua đến, ngồi xuống: "Kỳ Dụ Văn, không phải cô chính là muốn tìm một kẻ thay thế sao? Thấy tôi trông giống với cô ta, liền tìm tôi?"
Kỳ Dụ Văn chau mày lên, tuy rằng chuyện này không phải lần đầu tiên bị Vu Cửu nhắc tới, nhưng cảm xúc của cô ấy vẫn là kiểu kích động ấy như lần đầu tiên, suýt chút nữa thì đôi mắt muốn đỏ rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không chút sợ sệt kia của Vu Cửu, chỉ lo cô sẽ lại ra cái chiêu gì để mưu hại mình, bèn cứng rắn thoáng đè xuống nỗi cảm xúc kia.
"Nếu cô đã biết, vậy cũng không cần tôi nói thêm nữa, chẳng qua......"
Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu hằm hằm: "Chuyện này, mong cô sau này đừng nhắc tới nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí."

"Kỳ Dụ Văn, hiện tại rốt cuộc là ai đang xin ai hả? Cô nói chuyện với tôi cái kiểu giọng điệu này, cô chảnh cái gì mà chảnh hả?"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn người, cho rằng bản thân đã nghe lộn: "Là tôi đang xin cô sao? Tôi là đang làm giao dịch với cô."
"Được!"
Vu Cửu thoáng vỗ đùi mình một chút, môi mím thành một đường, lại buông lỏng ra: "Cô bao nuôi tôi rồi, sau đó thì sao? Nhìn thấy gương mặt này của tôi, thì cô sẽ nhớ tới người trong lòng là chẳng sai, nhưng cái miệng này của tôi có phải đã bõ công rồi hay không? Người khác toàn là bao nuôi một người thay thế ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô thì hay rồi, muốn mời một quả bom trở về, đẳng cấp này của cô quả thật có hơi thấp."
Vu Cửu nói dứt lời, lấy ra một cái bình giữ nhiệt trong túi của mình, rồi rót một ly nước ấm trên nắp bình, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi liền thảnh thơi nhàn nhã uống hết.
Kỳ Dụ Văn hơi mở miệng, cuối cùng thì không thể nói gì.
Có đôi lúc, cô ấy cũng suy nghĩ, ý gì đây? Không phải chỉ là cái khuôn mặt này của Vu Cửu khá giống với người nọ sao?
Thế mà cô ấy lại không biết nên trả lời câu hỏi này của Vu Cửu như thế nào, cũng không biết nên trả lời câu hỏi trong lòng mình ra sao.

Có lẽ là bởi vì gương mặt này của Vu Cửu đã kích thích cô ấy, ngay cả cái lý do có thể thuyết phục bản thân cũng chẳng có.
Vu Cửu vặn nắp bình lên, cũng cất bình giữ nhiệt vào trong túi, tiếp theo đó đã đứng lên: "Nếu cô vẫn chấp nhất gương mặt này của tôi, thế tôi đi sửa mặt chút vậy, cô đỡ phải suốt ngày nhớ đến tôi, thật phiền."
Kỳ Dụ Văn cứ đứng tại chỗ, nhìn theo Vu Cửu rời đi, mãi đến khi bóng dáng gầy yếu nhưng kiên cường của cô không còn nhìn thấy nữa, mới xoay người rời đi.
Sau khi Vu Cửu về ký túc xá thì suy nghĩ kĩ càng, thầm nghĩ gốc rễ của mọi điều xấu có phải chính là gương mặt cực kỳ giống hệt với ánh trăng sáng trong lòng Kỳ Dụ Văn này hay không?
Cô cầm lấy gương, thoáng nhìn tỉ mỉ.

Thật đúng là một khuôn mặt bông trắng nhỏ, mặc kệ là làm trà xanh hoặc là hoa sen trắng, hay lại là thánh mẫu thì đều thích hợp vô cùng.

Khó trách, cái tác giả Đại Biên phân chó kia muốn lấy của cô làm nguyên mẫu, viết cái cuốn tiểu thuyết máu chó rác rưởi này.
Bây giờ sửa mặt thì không kham nổi, có điều......
Vu Cửu thoáng bật sáng kiến, khóe môi cong lên, vác túi trên lưng, đi ra ngoài.
Vu Cửu ngẫu nhiên tìm được một tiệm xăm ở trên phố, giá cả càng thấp càng tốt, kỹ thuật càng kém lại càng hay, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy thợ xăm đang ở đấy khảy chân.
"Ô, có khách tới à."
Vu Cửu cười cười, thả túi của mình xuống: "Đại ca, tôi muốn xăm."
"Xăm gì đây? Có mang hình chứ? Xăm chỗ nào á?"
"Không cần hình......"
Vu Cửu chỉ chỉ vào giữa mày của mình: "Tôi muốn xăm một cái Thiên Nhãn (*) ở chỗ này."
(*) Là Con mắt thứ ba như Dương Tiễn (Nhị lang thần)...
Nụ cười trên mặt thợ xăm biến mất trong nháy mắt: "Cô đang giỡn với tôi sao?"

"Không có nha."
Thợ xăm thoáng quan sát Vu Cửu một chút.

Những năm gần đây, người tìm ông ta xăm Thiên Nhãn toàn là những đứa choai choai nổi loạn, tuổi tác đều không lớn.

Nhưng cái cô gái trước mắt này, thoạt nhìn thì cũng tâm trí trưởng thành rồi nha, sao lại có ý nghĩ quái lạ như vậy.
Nói thật ra, ông ta không muốn xăm.

Thiên Nhãn là thẩm mỹ kỳ lạ gì, xăm rồi thì không phải là đập bảng hiệu (hủy hoại thanh danh) của ông ta sao? Bèn nhếch chân lên, tiếp tục móc, hỏi với vẻ thờ ơ lạnh nhạt: "Cô có mang chứng minh thư chứ?"
"Chứng minh thư? Chắc là tôi mang theo rồi nhỉ."
Vu Cửu thoáng lục túi của mình, rồi liền móc ra một tấm chứng minh thư: "Đây."
Thơ xăm vừa định nhận lấy thì đã bị Vu Cửu thoáng tránh qua: "Tay của ngài đã vừa mới móc chân, chưa có rửa tay."
Thợ xăm hơi cười lúng túng: "Vậy cô giơ lên tôi nhìn xem."
"Được."
Thợ xăm thoáng nhìn cẩn thận, ô, ngày sinh 11.11.1997, tốt quá rồi!
"Cô chưa thành niên nha, không thể xăm, trừ phi tìm phụ huynh cô tới."
"Tôi chưa thành niên? Nói cái gì tức cười vậy!"
"Hiện tại là ngày 25 tháng 10 năm 2015, cô còn thiếu mười mấy ngày nữa mới thành niên đấy."
Vu Cửu kinh ngạc, cô vào đến trong này thì chưa bao giờ từng chú ý năm, không nghĩ tới mình thế mà lại là vị thành niên!
"Ôi đệt!"
Thợ xăm cạn lời hết một trận: "Bản thân cô vị thành niên mà cũng không biết sao?"
Đừng bảo là người thiểu năng đấy, thảo nào muốn xăm Thiên Nhãn.
"Tôi đâu biết đâu! Có điều cái này không quan trọng, không phải chỉ thiếu mấy ngày sao? Thật sự không thể xăm à?"
Thợ xăm xua xua tay, lại hơi chỉ quy tắc xăm ở trên tường phía đằng sau: "Nhìn thấy điều thứ ba rồi chứ? Cấm vị thành niên xăm."
Vu Cửu vừa nhìn, thật sự có một dòng như vậy: "Được thôi, vậy hơn mười ngày sau tôi lại đến."
"Đừng tới nữa, ngày mai tôi đóng cửa liền rồi."
Vu Cửu: "......"

Vu Cửu đã mang theo tâm trạng tiếc nuối mà rời khỏi tiệm xăm, trên đường, đều mải đang lầm lầm về chuyện mình vị thành niên.
Kỳ Dụ Văn, cái người chết kia cũng tội lỗi quá rồi đi? Thế mà muốn bao nuôi vị thành niên, sao chả ai tóm cổ cô ta, lên án cô ta?
Kỳ Dụ Văn bị Vu Cửu nhắc mãi đến kia đã suy nghĩ đến mấy ngày, còn đã đặc biệt viết một bài phân tích, liệt kê trên đó một đống lợi và hại trong việc bao nuôi Vu Cửu.

Cuối cùng, kết quả phân tích thu được hại lớn hơn nhiều so với lợi.
Quản gia vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn xem, nhìn cô ấy coi kết quả phân tích với vẻ mặt ủ mày chau, lại thấy cô ấy bực tức mà xé bỏ kết quả phân tích.

Ông ấy không nhịn được, đã cười một chút.
"Chú Đường, chú nói xem, rốt cuộc tôi có nên hay không......"
Quản gia đã sớm thu lại nét cười: "Khi ngài xé bỏ kết quả phân tích, thì trong lòng ngài hẳn là đã có đáp án rồi nhỉ?"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn ra, tiếp theo đó khẽ bật cười thoải mái: "Chú nói rất đúng, trên người cô ấy có một loại ma lực, khiến tôi bất giác muốn đến tìm hiểu cô ấy."
Kỳ Dụ Văn lại nói: "Chuẩn bị xe, tôi lại đi gặp cô ấy một chút.

Nếu cái loại cảm giác này vẫn còn, thì tôi cứ không muốn từ bỏ cái cô làm tôi cảm thấy hứng thú này."
"Vâng."
Sau đó không lâu, Kỳ Dụ Văn lại lần nữa đi vào trường đại học của Vu Cửu.

Tiết này của Vu Cửu là môn thể dục, có điều từ trước đến nay, cô lấy lý do thân thể không tốt, ngồi ở cạnh bên tắm nắng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kỳ Dụ Văn vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Vu Cửu ôm đầu gối, ngồi tựa ở dưới một thân cây, mắt khép lại tựa như đang ngửi hương thơm cỏ cây xung quanh người.

Vài tia nắng xuyên qua khe hở giữa những cây xanh, chiếu vào trên người cô, vô cùng tươi đẹp sống động.
"Nếu như cô ấy ngoan một chút, hẳn là tốt hơn."
Quản gia chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Kỳ Dụ Văn vén hết tóc dài ra đến sau, cố ý sửa sang một chút áo khoác trên người mình, lại cúi đầu thoáng nhìn giày ống mình mặc, xác nhận ăn mặc của bản thân không có vấn đề gì rồi mới đi đến hướng Vu Cửu.
Quản gia đi theo phía sau cô ấy đột nhiên đã nghĩ tới một câu thơ: Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu thích.

(*)
(*) nữ vị duyệt kỉ giả dung (女为悦己者容): câu trích từ Chiến Quốc sách (một cuốn sách lịch sử) do Lưu Hướng thời Tây Hán biên soạn.
Câu nói này từ trước đến nay chả dính dáng nổi mối liên hệ nào với Kỳ Dụ Văn cả, hôm nay lại thích hợp vô cùng.
Vu Cửu cảm giác được một bóng đen áp xuống trước mắt, liền đã mở mắt ra, gương mặt ngây thơ thuần khiết kia chợt biến đổi trong nháy mắt, trở thành một dáng vẻ bực bội: "Sao cô lại tới nữa?"
"Vu Cửu, tôi chỉ là tới báo cô biết, tôi giữ nguyên ý nghĩ ban đầu không thay đổi."
"Úi chao ôi, thiệt bá đạo, còn tới cho tôi biết, cô từng hỏi ý kiến tôi rồi sao?"
Vu Cửu lượm nón lưỡi trai đặt ở bên cạnh lên tới, đội lên đầu mình, lạnh nhạt mà nói: "Không đồng ý, mời cô dùng lực ma sát nhỏ nhất mà rời đi."

"Vu Cửu, cô đừng có không phân biệt tốt xấu, tôi có thể làm giao dịch như vậy với cô là coi trọng cô rồi.

Nếu mà cô không có gương mặt này, cô cho rằng cô còn hữu dụng sao?"
"Vậy tôi hy vọng cô đừng coi trọng tôi, cứ để tôi làm một người vô dụng đi."
Mặt Kỳ Dụ Văn đã đen xuống triệt để, biết rằng Vu Cửu không biết tốt xấu, nhưng không ngờ tới hôm nay cô vẫn bướng như thế, y như một con lừa vậy!
"Tôi không phải tới thương lượng với cô, cô cũng không có quyền từ chối.

Điều Kỳ Dụ Văn tôi muốn, vẫn chưa có gì không chiếm được."
Vu Cửu tháo nón của mình xuống, ngửa đầu thoáng cười một cách vô cùng gợi đòn: "Vậy chúc mừng cô, bây giờ cô đã có, tôi sẽ là người phụ nữ cao quý mà Kỳ Dụ Văn cô vĩnh viễn không chiếm được."
"Cô......"
"Cô cái gì mà cô?"
Vu Cửu từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ mông của mình: "Đi đây, đừng đến nữa đấy, tôi sẽ không đồng ý đâu."
Kỳ Dụ Văn cắn răng, nhìn cô hằm hằm: "Lừa cửu, cô cho rằng...!ặc......"
Nhỡ miệng rồi, trên mặt Kỳ Dụ Văn đã mang lên chút xấu hổ.
"Cô cmn mới lừa cửu! Cô đi chết đi!"
Vu Cửu đã đá cẳng chân Kỳ Dụ Văn một cái, rồi liền hùng hùng hổ hổ rời đi.
Mái tóc vừa mới dựa vào cây, đã có chút lỏng lẻo, cô bèn kéo dây cột tóc của mình xuống, mái tóc óng ả như lụa xõa tung ở sau đầu, dưới sự chiếu rọi xuống của ánh nắng thì rất óng ánh.

Không chỉ đã thu hút Kỳ Dụ Văn, còn đã hấp dẫn nam sinh chơi bóng rổ ở gần bên.
"Chú coi cô ta kìa!"
Kỳ Dụ Văn nhìn vào người quản gia phủi quần cho mình, nỗi niềm trong lòng khó nói: "Cô ta thế mà lại dám!"
"Cô Vu bướng, không phải ngài đã sớm biết sao?"
"Tôi không phải nói cái này, tôi nói là cô ta lại khoe khoang sắc đẹp với người khác rồi."
Quản gia: "......"
Người ta chỉ là buộc tóc một chút lại lần nữa mà thôi.
Đến thời gian ngày 11 tháng 11 rồi, sinh nhật của Vu Cửu, cô lại mang theo chứng minh thư của mình đến trước căn tiệm xăm kia lần nữa, chẳng ngờ rằng đã nhìn thấy thông báo "Tiệm chúng tôi ngừng kinh doanh".
"Đờ mờ, thật sự dẹp tiệm rồi?"
Vu Cửu thoáng nghiêng đầu, rời khỏi bên này: "Chẳng lẽ mình lại phải mua hình xăm dán nữa?"
Thợ xăm nào đó núp ở chỗ tối lặng lẽ nhìn trông, thấy Vu Cửu rời đi rồi mới xuất hiện một lần nữa, vui tươi hớn hở mà xé thông báo "Tiệm chúng tôi ngừng kinh doanh" xuống tới.
"Không đủ xăm, tôi còn không trốn nổi nữa à?"
- --------.

Bình Luận (0)
Comment