Xuyên Về 1983

Chương 33


Thư Nhiên đi xa hoặc là đường sắt cao tốc hoặc là máy bay, chưa từng đi xe lửa, cậu theo Từ Thận đến nhà ga, một bài hát "Câu chuyện thời gian" của ca sĩ La Đại Hựu bay vào tai.
Đối với những hành khách mang theo túi to túi nhỏ trong nhà ga mà nói, đây là một bài hát mới được phát hành vào năm ngoái, nhưng đối với Thư Nhiên, đây là một bài hát cũ đã trải qua bốn thập kỷ.
Câu chuyện của thời gian...!Cậu nghe mà xúc động.
Trước khi đoàn tàu đến, Hứa Thận chỉ vào phong cảnh bên ngoài, thì thầm với Thư Nhiên: " Vợ, đài phun nước nhìn từ xa cũng rất đẹp."
"Ừm, đẹp thật." Thư Nhiên thật lòng khen ngợi.
Trước đây cậu cũng đã từng đến thành phố này, đi xe từ cây cầu trên cao của nhà ga xe lửa, đi qua có thể nhìn thấy nhà ga, đáng tiếc khi đó đã được cải tạo, quảng trường rộng lớn và hồ phun nước ngoạn mục đã bị phá bỏ.

Dù sao cũng là thành phố lớn tấc đất tấc vàng, sau nửa thế kỷ cải tạo nhà ga xe lửa ngày càng nhỏ hơn.
"Có đói không, anh mua chút gì cho em nhé?" Từ Thận thấy hành khách đi ngang qua mang theo đồ ăn, cũng muốn mua cho Thư Nhiên.
Thư Nhiên nói: "Em không đói, nhưng anh mua ít đồ ăn ăn trên tàu cũng được." Tham khảo đường sắt cao tốc, Thư Nhiên cảm thấy đồ ăn trên tàu chắc chắn rất đắt.
Thực ra bên trong ga cũng đắt, nếu biết thì đã mua đủ bên ngoài rồi...!Đàn ông đúng là không biết sống.
Hai người chọn lựa trong cửa hàng, còn mua trứng trà và ngô luộc, không mua nhiều.

Sợ trên tàu oi bức hư mất.
Đi tới đi lui, thời gian trôi qua rất nhanh, chuyến xe cũng đến, người khác nghe thấy tiếng thông báo đều vội vàng giành đi trước, chỉ có hai người bọn họ chậm rãi đi bộ, chậm rãi kiểm tra vé.
Vội cái gì, dù sao cũng phải đến thời điểm mới mở.
"Vé phải cất kỹ, không chừng sẽ kiểm tra vé trên xe." Từ Thận phổ cập khoa học cho vợ, tuy rằng hắn cảm thấy Thư Nhiên rất ít có cơ hội đi tàu một mình ra ngoài, nhưng nhưng thế gian khó lường, ai biết chắc được.
"À." Thư Nhiên cầm một chai nước, từng bước đi theo Từ Thận, giống như nhấn nút theo dõi.
Từ Thận cảm thấy vợ như này rất ngoan, làm cho hắn đột nhiên ngứa ngáy.
Hai người đứng trên sân ga đợi một lúc, xe lửa chậm rãi tiến vào ga, phát ra tiếng bíp, mẫu xe cổ điển có cảm giác thời đại đập vào mặt.
Đã đến lúc mở hộp mù, bước vào xe lửa sẽ ngửi thấy mùi gì? Thực sự làm cho người ta căng thẳng và lo lắng.
Thư Nhiên vừa lên tàu đã nín thở, quan sát phản ứng của Từ Thận.
Từ Thận là công cụ thử độc, cam tâm tình nguyện giúp vợ thử độc.
Chẳng bao lâu hắn nói: "Không sao đâu, thở được rồi." Họ may mắn không gặp viễn cảnh nào đã bàn luận tối hôm qua.
"Cảm ơn." Thư Nhiên ở trong lòng niệm một tiếng A Di Đà Phật, cẩn thận hít một hơi, quả nhiên không sao.
Hộp mù tiếp theo đang chờ mở là giường!
Để cậu xem đó là mùi dưa chua khô hay sợi tóc vương vãi trên gối!
Có thể là đã được bật đèn xanh, giường nằm của bọn họ rất ngăn nắp, chỗ trống không có hành khách lên xe trước chiếm dụng.
Từ Thận mua 2 giường trên dưới, bây giờ còn chưa mệt, hai người sắp xếp hành lý xong, ngồi ở giường dưới nghỉ ngơi.
Đối diện là một đôi cha con hiền lành, nhìn thấy hai thanh niên ưu tú đi vào, không khỏi nhìn thêm hai lần.
Có thể là Từ Thận quá cao, thoạt nhìn cũng không dễ chọc, người đàn ông giật giật môi, không nói gì.
Thư Nhiên đã quen với khoảng cách xã hội của hậu thế, càng không có khả năng chào hỏi người xa lạ.
Từ Thận càng không được, thái độ của hắn đối với người lạ chỉ thiếu chút nữa là dán lên mặt hai chữ thờ ơ.

"Mùa hè đi xe lửa đúng là nóng quá." Từ Thận lấy ra quạt bồ phiến, quạt gió cho hai người.
"Lòng an tĩnh tự nhiên sẽ mát thôi." Thư Nhiên chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Chuyến đi quá dài, không có gì để làm, Thư Nhiên nói: "Đưa balo cho em."
Từ Thận: "Muốn vở với bút à? "
Thư Nhiên: "Đúng vậy.

"
Từ Thận trực tiếp lấy ra cho cậu: "Như này có khó viết không?"
"Cũng tạm." Thư Nhiên ngoắc một tay thử: "Chỉ là chữ viết xấu chút thôi."
Từ Thận nhìn thoáng qua, nhận thức về xấu của hắn lập tức bị đảo lộn: " Em bảo thế này là xấu á? Hôm nào phải cho em thấy chữ của Trần Khải.

"Định nghĩa lại thế nào gọi là xấu xí.
"Không cần, em tưởng tượng được." Thư Nhiên nhíu mày rít một tiếng, hai người nhìn nhau rồi cười.
Sau đó yên tĩnh lại, một người tựa vào trên xe, co lên một tay chuyên tâm viết chữ, một người lắc quạt hương bồ nghỉ ngơi.
Không biết viết bao lâu, Thư Nhiên xoay cổ liếc Từ Thận: "Đừng quạt cho em nữa, mệt thì đi lên ngủ đi.

"
"Lười lên." Từ Thận nằm xuống luôn ở giường dưới.
"Anh tưởng anh còn là trẻ con đấy à?" Thư Nhiên cạn lời, bị Từ Thận chen vào, cậu không thể động đậy nổi.
Đối phương không nói chuyện, Thư Nhiên cũng không đuổi hắn nữa, chỉ là thỉnh thoảng chú ý tới hành khách giường trên dưới đối diện, xem bọn họ có lộ ra ánh mắt kỳ lạ nào hay không.
Nhưng ngẫm lại, tất cả mọi người cũng chỉ là người xa lạ tình cờ gặp mặt mà thôi, thật ra Thư Nhiên cũng không quan tâm bọn họ có ở đó hay không, dù sao sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thư Nhiên rời tầm mắt, tiếp tục viết.
Viết mệt rồi cậu cũng muốn nằm xuống, phát hiện Từ Thận đã ngủ say bên cạnh mình, có thể quá nóng ngủ không được an ổn, Thư Nhiên cẩn thận lấy quạt bồ trong tay đối phương ra, một lần ấm áp hiếm hoi quạt cho hắn.
Hành khách đối diện nhìn chằm chằm bọn họ, ước chừng cảm thấy tình cảm của hai anh em thật tốt, Thư Nhiên không thèm để ý.
Không bao lâu sau, một gã đàn ông lén lút đi tới, nhìn thoáng qua giường tầng trống phía trên đầu bọn họ, tựa hồ muốn đi lên nghỉ ngơi, Thư Nhiên hoà ái nhắc nhở: "Đại ca, giường này có người rồi."
Gã đàn ông kia nhìn cậu, nhưng vẫn vươn tay nắm lấy lan can trèo lên.
Thư Nhiên chưa bao giờ gặp phải người nói vậy mà còn không nghe, cậu còn đang thất thần, Từ Thận lúc này mở mắt, đạp một phát lên thang: "Tai điếc à, không nghe thấy trên giường có người rồi sao?"
Gã đàn ông kia bị Từ Thận lạnh lùng nhìn chằm chằm, lúc này mới ngượng ngùng buông tay ra rời đi.
"Anh..." Thư Nhiên muốn nói chút gì đó, vừa cúi đầu phát hiện, Từ Thận đã nhắm nghiền mắt, giống như lúc nãy bị mộng du.
Chờ đối phương tỉnh lại, Thư Nhiên hỏi hắn có nhớ chuyện dọa người đàn ông kia đi không, nhận được một câu trả lời: "Không nhớ."
Thư Nhiên còn có thể nói gì, chỉ có thể nói một câu trâu bò, cùng với câu hỏi: Đây là kỹ năng đặc thù ông trùm xã hội đen của anh đúng không? Quá lợi hại.
Từ Thận nghe xong quá trình: "Sau này gặp phải loại người này, em phải hung dữ hơn, cứ mắng lại, không cần lịch sự với bọn họ làm gì.

"Hắn đoán được Thư Nhiên ứng phó như thế nào.

"Em không dám." Thư Nhiên nói sự thật: "Mắng lại cũng phải nghĩ tới chuyện mình đánh không lại người ta, lỡ như chọc giận đối phương đánh em một trận thì làm sao bây giờ? "
Từ Thận không nói nên lời, quả thật, hắn nhìn vóc người Thư Nhiên, thở dài thoả hiệp: " Thế lúc có anh thì em mắng lại."
Thư Nhiên: "Có anh, em còn cần mắng à?"
Mấy câu này có thể nói là mắng yêu, hai người đồng loạt liếc về phía đối diện, một giây sau lại đồng loạt quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Em đi toilet." Thư Nhiên chuẩn bị tâm lý xong, nói.
"Cẩn thận." Từ Thận trông hành lý, không thể đi cùng cậu.
"Ừm." Thư Nhiên nói.
Không phải ngày tết, khách ra bắc cũng không nhiều nên chưa thấy cảnh chen lấn kinh hoàng.
Sau khi Thư Nhiên trở về, Từ Thận hỏi: "Tình huống thế nào? "
Hai người đều hiểu, Thư Nhiên nói: "Cũng được."
Hai người đối diện không hiểu họ đang cười gì.
Nửa ngày một đêm rất nhanh trôi qua, lộ tuyến xe lửa so với xe tải lớn còn nhanh hơn rất nhiều, xe vào ga thì trời đã gần sáng, Thư Nhiên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, xuống xe cùng Từ Thận về nhà.
"Lát nữa bỏ đồ xuống, anh tới Trần gia một chuyến, nhanh chóng định địa điểm nhà máy, nếu không hàng hóa để trên xe mãi không được." Từ Thận thuê một chiếc xe máy ba bánh, hắn ngồi, Thư Nhiên nằm, đầu tựa vào đùi hắn.
Vì không muốn Thư Nhiên ngã, Từ Thận vẫn ôm bả vai cậu.
"Chọn địa điểm nhà máy em cũng đi." Thư Nhiên nhắm mắt thì thào.
"Em đừng đi, em ở nhà nghỉ ngơi." Từ Thận làm chủ nói, nắm một nắm bả vai gầy gò của Thư Nhiên, lại gầy đi.
"Cũng được." Giọng Thư Nhiên càng ngày càng nhỏ, không phải cổ đông như cậu muốn vắng mặt, thật sự là không chịu nổi.
Từ Thận đau lòng đến không biết nói cái gì, chỉ có thể sờ sờ hai má cậu.

Lần này trở về nhất định phải tìm lão bác sĩ xem cho Thư Nhiên, hai người đàn ông bọn họ ở cùng một chỗ, còn làm chuyện đó, có quá nhiều việc phải chú ý.
Trước tiên lo đặt địa điểm nhà máy trước.
Thư Nhiên về đến nhà thì ngủ, Từ Thận đi lúc nào cậu không biết.
Có vài địa điểm đặt nhà máy cần lựa chọn, phía Nam thị vẫn đang chờ Từ Thận trở về, thấy người bèn hỏi: "Thư Nhiên đâu? "
"Mệt quá, nghỉ ở nhà rồi." Từ Thận không nhận thuốc của bọn họ, bảo bọn họ dẫn đường.
"Sao, cai thuốc?" Trần Sâm trầm ngâm suy nghĩ, hình như có một khoảng thời gian không thấy Từ Thận hút thuốc.
"Đúng vậy." Từ Thận nói thẳng, mặt mang theo nụ cười.
"Chậc chậc." Nhìn thấy mà ê răng, không cần nghĩ cũng biết là vì Thư Nhiên nên cai thuốc lá: "Vậy đi thôi.

"
"Vợ tao nói vài điểm thuê nhà xưởng." Từ Thận đi xe đạp song song với xe máy của Trần Khải, vẻ mặt tự hào cười nói: "Thứ nhất, có thể thuê nhà công thì thuê nhà công, thứ hai, có thể thuê bao lâu thì thuê bấy lâu, thứ ba, giao thông đi lại thuận tiện, cách xa khu dân cư, thế nào, có cái nào phù hợp không?"
Trần Khải cười haha: "Có, vậy đi thẳng tới bên nhà công bên kia."
Đó là một nhà máy dược phẩm cũ, một năm trước người ta chuyển đến địa điểm nhà máy mới, nhà máy cũ bỏ trống, vốn Trần Khải còn ghét bỏ nhà máy dược phẩm quá đổ nát, cửa ra vào không đủ rộng cũng không đủ khí phái, hiện tại ngẫm lại những thứ này đều có thể tu sửa lại.

Đã đổ nát như thế này, nếu bọn họ chịu đầu tư tiền xây dựng lại một hai toà nhà, chính phủ nhất định cũng sẽ vui mừng, tới lúc đó có thể đàm phán.
Từ nhà Từ Thận đến nhà máy dược phẩm khoảng 7 cây số, không xa nhưng rất hẻo lánh, nhà máy dược phẩm nhất định phải cách xa khu dân cư, nếu không một số loại thuốc bằng sáng chế của Trung Quốc sẽ phát ra mùi nồng nặc trong quá trình sản xuất, và người dân sẽ phàn nàn.
"Nát vậy à, còn tưởng mọi người phóng đại." Từ Thận đi vào dạo một vòng, ưu điểm chính là diện tích rất lớn.
"Một năm cũng không có người để ý, cậu nói xem?" Trần Sâm chậm rãi nói: "Nát có chỗ tốt của nát, không chừng đàm phán có thể hạ thấp giá chút."
"Ngoại trừ nơi này là nhà công, thì không còn chỗ nào nữa à?" Từ Thận hỏi.
"Không có, những nơi khác đều là tư nhân, giá cả cũng đắt." Trần Khải nói, lúc trước giữ lại nhà máy này làm ứng viên, cũng là bởi vì giá rẻ.
Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Vậy chọn nhà này?"
Những người khác không có ý kiến: "Anh xem có thể làm không?"
"Được, không cần tốn công đi tìm nữa, đến đơn vị người ta hỏi xem thời gian dài nhất có thể thuê bao nhiêu năm." Từ Thận không biết tương lai tỷ lệ lạm phát sẽ rất kinh người, đất đai và nhà cửa đều rất đắt đỏ, nhưng hắn vẫn lựa chọn nghe Thư Nhiên, dù sao thuê nhà công vụ quả thật có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Nhà máy dược phẩm rách nát này bị bỏ lại một năm không ai thuê, nhà công tạm thời không có dự án cải tạo cần dùng, cứ như vậy kéo dài, thật vất vả mới có mấy người trẻ tuổi hỏi, nhân viên đơn vị vội vàng nhiệt tình niềm nở, hỏi bọn họ thuê làm gì, muốn thuê bao lâu?
Nghe nói làm xưởng may, bên kia cười: "Tốt lắm, tốt lắm, thúc đẩy sự phát triển kinh tế của Nam thị, tăng công ăn việc làm cho người dân, Nam thị cần những thanh niên trẻ can đảm đấu tranh gây dựng sự nghiệp như cậu!"
Nói một đống chuyện, rốt cục nói đến giá cả và thời hạn thuê, Từ Thận còn chưa mở miệng, đối phương đã nói: "Thuê càng lâu, giá cả càng ưu đãi, nếu có thể trả hết tiền thuê trong một lần, vậy thì càng ưu đãi.

"
Lâu nhất có thể thuê 20 năm, lấy 20 năm làm ví dụ, mấy người nhìn vào số tiền cuối cùng do đối phương tính ra, đều há hốc mồm, quả thực rất đắt.
Bọn họ ra được, nhưng lấy hết một lần thì quá đau, tiền khởi nghiệp vốn không quá nhiều, nếu lấy hết một lần thì lại mất thêm một khoản nữa.
Thảo nào Thư Nhiên cứ đòi mình phải tiết kiệm tiền, Từ Thận lâm vào suy nghĩ, hai anh em Trần gia nháy mắt với hắn, mấy người đi ra ngoài thương lượng.
"Thế nào, không thì thuê trước mười năm?" Trần Khải nói số tiền hai mươi năm là quá cao.
"Thư Nhiên nói càng lâu càng tốt, " Từ Thận phân tích: "Tao cảm thấy cũng có lý, tương lai nhà xưởng mọc lên khắp nơi, thuê rẻ cũng không dễ."
"Mười năm sau nói không chừng chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, số tiền này có khi cũng chẳng là gì." Trần Khải nói lý.
Từ Thận không thể quyết định một mình, hơn nữa ngân sách quả thật thiếu thốn, suy nghĩ một hồi thì gật đầu: "Ừ, cũng được.

"
Khi nghe Trần Khải đề nghị, rồi đưa ra quyết định thuê trước 10 năm.

Trong lòng Từ Thận lo sợ bất an, luôn lo lắng trở về sẽ bị Thư Nhiên mắng.
Làm xong tư liệu, ký hợp đồng, Từ Thận đi chợ một chuyến, mua rất nhiều nguyên liệu rồi về nhà, chuẩn bị làm một bữa ăn ngon bồi bổ cơ thể cho Thư Nhiên.
Hắn là một tên đàn ông thô kệch, không biết cách bồi bổ, bèn đến hiệu thuốc hỏi người ta, bổ tinh lực bổ khí huyết như thế nào?
Ngày nay, tất cả các nhà thuốc đều do các bác sĩ điều hành, họ có tay nghề thực sự, sẽ không bán thuốc trục lợi cho khách hàng một cách bừa bãi.
Từ Thận cẩn thận mua các loại thuốc bổ và thanh nhiệt mà bác sĩ khuyên dùng, cùng với táo tàu các loại, sau đó ra chợ mua một con gà, mang về nhà hầm.
Lúc Thư Nhiên tỉnh dậy thì đã gần chạng vạng, trong viện có một mùi thơm rất nồng đậm, có mùi giống như canh gà hầm, còn có mùi dược liệu nhàn nhạt.
"Anh hầm gì đấy?" Giọng nói khàn khàn của Thư Nhiên bỗng nhiên vang lên sau lưng, làm Từ Thận giật nảy mình, hắn đậy nắp lại, quay đầu lại cười cười: "Canh gà."
Thư Nhiên đói bụng một ngày, ngón trỏ giật giật, Từ Thận lấy một cái bát lớn, vớt cho cậu hai cái đùi gà.
"Ăn một cái là đủ rồi." Thư Nhiên lại đi lấy bát khác, chia một cái khác cho Từ Thận: "Đừng để em ăn một mình, hai người cùng ăn sẽ ngon hơn."
Không phải Từ Thần ảo tưởng, sau khi trở về từ chuyến đi biển, hắn cảm thấy tình cảm Thư Nhiên dành cho mình tốt hơn, hắn nhìn gà trong bát, trong lòng phập phồng.
"Chuyện nhà máy thế nào, đã định chưa?" Thư Nhiên bưng chiếc đùi gà hầm to, cắn một miếng thịt, húp một ngụm canh, vị thịt gà nồng đậm, miệng đầy hương thơm.

Nước canh cũng rất ngon, cho dù có mùi dược liệu cũng không khó chịu.
Từ Thận không dám giấu diếm, trực tiếp giải thích tình hình: "Anh cảm thấy Khải Tử nói cũng đúng, sau này có tiền có thể gia hạn thuê thêm.


"Sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của Thư Nhiên.
"Mười năm cũng được." Thư Nhiên gật đầu: "Có tiền thì không chỉ đơn giản như gia hạn thuê, có thể mua đất thì mua.

"
Từ Thận ngước mắt lên, nhìn vợ thật sâu: "Ừ.

"
Thật ra Từ Thận đã sớm hoài nghi, sinh ra ở thôn trang nhỏ, lớn lên trong một đống anh chị em nghèo khó, làm sao nuôi được một người như Thư Nhiên, căn bản không có khả năng, nhưng Thư Nhiên không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ cần vợ là của hắn là được rồi."
"Buổi tối bọn Lý Kiệt sẽ tới nơi, anh đi đón bọn họ, em đi nghỉ sớm chút, đừng chờ anh." Từ Thận nhẹ giọng giải thích
"Ò" Thư Nhiên lo lắng: "Bây giờ chúng ta có thể đưa đồ vào nhà máy được chưa?"
"Có thể, thay ổ khóa cho nhà kho là được rồi." Từ Thận nói, "Nhưng sửa sang lại tốn rất nhiều công sức, để anh Sâm dẫn người đi làm."
"Xem ra ngày mai em vẫn nên đi xem một chút, lắp đặt thiết bị, thiết kế trang trí, bằng không anh Sâm không biết xưởng may nên cải tạo như thế nào." Thư Nhiên suy nghĩ.
"Cái này cũng chỉ có em am hiểu." Từ Thận trầm tư một lát, thương lượng với Thư Nhiên: "Vậy ngày mai anh dẫn em đi gặp bác sĩ, nhân tiện qua đó luôn.

"Vốn hắn không muốn Thư Nhiên bôn ba, nhân tiện đi một chuyến luôn.
"Gặp bác sĩ?" Thư Nhiên khó hiểu, cậu gặp ư?
"Ừ." Từ Thận nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu, ánh mắt có chút kiềm chế mà ôn tồn: "Anh phải hỏi rõ ràng, làm chuyện đó đối với cơ thể em có bao nhiêu gánh nặng."
Thư Nhiên: "..."
Lượng thông tin của câu này có hơi phức tạp, không dễ hiểu được, sau khi Thư Nhiên hiểu ra thì mặt nóng ran lên vì xấu hổ.
Thậm chí cậu đã tưởng tượng đến ngày mai đối với bác sĩ sẽ ngượng ngịu như thế nào, thật sự phải như vậy sao?
Gánh nặng chắc chắn là có, nam nam vốn không phù hợp với đạo âm dương, thỉnh thoảng nếm thử cũng được, về lâu dài khẳng định có vấn đề, nhưng bác sĩ nói không tốt, chẳng lẽ Từ Thận sau này sẽ không làm sao?
Về sau không biết, dù sao đêm nay cũng không làm.
Dục vọng nặng như Từ Thận, lúc ở ven biển bị trêu ghẹo vô số lần, nói trở về Nam Thị nói tiếp, lúc nào cậu nói chuyện hắn cũng nhìn chằm chằm...! Ánh mắt hung dữ muốn ăn thịt người.
Thư Nhiên cho rằng trở về Nam thị, mình sẽ gặp nạn.
Kết quả Từ Thận đêm khuya cất hàng xong trở về, chỉ là ôm cậu hôn thật lâu cho qua cơn nghiện mà thôi, không nỡ giày vò cậu, để cho cậu nghỉ ngơi.
Vì sao không làm, khẳng định không phải bởi vì Từ Thận không muốn.
Khóe mắt Thư Nhiên ửng đỏ, cả người lười biếng nằm bên cạnh đối phương, trong đầu hiện lên một câu văn chương nghệ thuật, nói: Thích là buông thả, yêu là kiềm chế.
Tình yêu? Thư Nhiên nghĩ đến trái tim đập thình thịch, Từ Thận đối với mình...!Đó đã là tình yêu chưa?
Chẳng lẽ không phải chỉ do cảm quan bề ngoài, cậu cho rằng, nếu bản thân không có vẻ ngoài tốt đẹp này, hai người bọn họ sẽ như vậy sao?
Thư Nhiên cảm thấy tình yêu cần có tâm linh tương thông, bây giờ mỗi người vẫn còn giữ rất nhiều điều, vì vậy không phải là tình yêu.
Kinh ngạc vì vướng vào một vấn đề kỳ lạ, Thư Nhiên nhanh chóng ngừng suy nghĩ, nhắm mắt ngủ.
*
Nam thị có một bác sĩ Trung Quốc rất nổi tiếng, ông không ngồi trong bệnh viện mà tiếp người khám bệnh tại nhà.
Vị bác sĩ tài giỏi này họ Hồ này hơn bảy mươi tuổi, hai lông mày bạc trắng, tướng mạo như thần tiên, trong nhà chỉ có hai vợ chồng, con cái đều đi làm ăn ở bên ngoài.
Thư Nhiên nhìn thấy bác sĩ thì rất dè dặt xấu hổ, vẫn là Từ Thận trao đổi với người ta, cậu chỉ phụ trách gật đầu lắc đầu, đặt cổ tay lên để bác sĩ bắt mạch...
Nghe nói bọn họ là loại quan hệ này, bác sĩ Hồ không hề tỏ ra kinh ngạc.
Không khó lý giải, bác sĩ Hồ đã hơn bảy mươi tuổi, hẳn là đã từng thấy đàn ông với đàn ông, nhưng không ai nói ra, cũng không ai chủ động đưa bạn tình đi khám chữa bệnh..

Bình Luận (0)
Comment