Xuyên Về 1983

Chương 51


Nam thị có rất nhiều trường học, trường trung học, ba trường đại học, cộng với các trường dạy nghề, vì vậy có rất nhiều chỗ để lựa chọn.

Ngày nay, không cần phải tốt nghiệp đại học mới có thể đi làm, nhiều người bắt đầu làm việc sau khi tốt nghiệp trung học, chỉ một số ít người học đại học.
Trần Khải và những người khác mấy ngày đầu năm đã ở bên ngoài chuẩn bị công việc cho nhà máy mới, tính ra Thư Nhiên là người làm việc muộn nhất.
Cậu hỏi được số điện thoại của vài trường học, trước tiên liên lạc với lãnh đạo nhà trường, hỏi người ta có ý định này hay không.
Không có gì bất ngờ, các trường đại học đã từ chối yêu cầu tuyển dụng của cậu, chỉ có trường trung học chấp nhận, cho phép cậu đến trường để tuyên truyền đơn vị của mình.
Để khiến mình trông thuyết phục hơn, Thư Nhiên đã mặc một bộ vest, đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ vest vừa vặn với dáng người của mình, đôi chân dài miên man và vòng eo thon gọn lộ ra khiến cậu rất quyến rũ.
"Đẹp quá." Từ Thận giúp cậu sửa sang lại chi tiết, lại thấy vẻ mặt cậu không quen lắm, nở nụ cười: "Cũng có loại quần áo em không chịu nổi à?"
"Không phải chịu không nổi." Thư Nhiên âm thầm nói, bản thân không được tự nhiên lắm, trông mình cứ như là người bán bảo hiểm, nhưng thời đại này mặc một bộ vest sẽ trở nên đắt giá, và tao nhã: "Nói như thế nào đây, vẫn là quần áo bình thường rộng thùng thình thích hợp với em hơn."
Từ Thận cũng không thích vest, theo như hắn thất mà nói, không có ai mặc đẹp cả, có loại không được tự nhiên không phù hợp với người dân trong nước, cảm giác như mọi người đều bị quần áo đóng khung.
Nhưng Thư Nhiên lại không cho hắn loại cảm giác này, mặc âu phục làm gì, đi nằm ngồi đều rất tự nhiên.
"Em mặc đẹp lắm" Từ Thận thật lòng khen ngợi, đặc biệt là phần eo khiến hắn có xúc động muốn ôm lấy, ôm rồi lại không muốn buông ra: "Bộ này bó sát người quá, eo chân ở đâu, vừa nhìn đã biết."
"Hết cách, " Thư Nhiên sửa sang lại cổ áo một chút: "Ngoài miệng không râu, làm việc không vững, mặt đã non choẹt rồi, nếu lại ăn mặc trẻ trung thì làm sao người ta tin tưởng em được."
Đúng vậy, Từ Thận sờ cằm Thư Nhiên, vẫn còn sạch sẽ, cả khuôn mặt tràn đầy khí chất thư sinh.
"Đi thôi." Thư Nhiên đẩy ngón tay Từ Thận ra, quay mặt áp sát hôn môi một cái, sau đó cầm lấy một cái cặp, bên trong chứa tờ rơi tuyển dụng do cậu làm, mặt trước là tuyên truyền, mặt sau là mẫu sơ yếu lý lịch cá nhân để trống.
Hôm nay Từ Thận làm tài xế, đưa cậu đến trường học để đàm phán.
Thư Nhiên: "Anh Thận, vậy em vào đây."
Trường hợp này để mình cậu làm là được rồi, đám người phần tử tri thức tương đối nhạy bén, ngay cả khi không có chuyện gì cũng phát hiện ra, hai người bọn họ vẫn nên tránh đứng chung một chỗ thì tốt hơn.
"Được, anh chờ em." Từ Thận hếch cằm nói.
"Ừm." Thư Nhiên xuống xe, Từ Thận có thể nhớ kỹ dáng vẻ và cử chỉ này cả ngàn lần.

Trường đại học từ chối lời mời của Thư Nhiên, nhưng trường trung học rất chào đón cậu, bây giờ học sinh tốt nghiệp cấp ba trong thành phố quá nhiều, việc làm thì thiếu.
Hơn nữa, mức lương cậu đưa ra không hề thấp nên không có lý do gì lãnh đạo nhà trường không chào đón.

Vấn đề duy nhất lo lắng là ông chủ này có đáng tin cậy, đơn vị có thực sự tốt như vậy hay không.
Ấn tượng đầu tiên của lãnh đạo nhà trường khi nhìn thấy Thư Nhiên, trong lòng đã sinh hảo cảm, ấn tượng thứ hai, vị lãnh đạo đơn vị trẻ tuổi này khí chất rất tốt, vừa nhìn đã biết là xuất thân gia đình giàu có.
Hai người ở trong văn phòng hàn huyên vài câu, Thư Nhiên giới thiệu công ty cho đối phương xem, đồng thời giới thiệu: "Nhà máy mới của chúng tôi chuẩn bị khởi công vào tháng tư, học sinh quan tâ m đến việc làm có thể điền trước sơ yếu lý lịch phía sau, thông qua xét duyệt thì sau khi tốt nghiệp là có thể đi làm."
"Ôi, được rồi, " Hiệu trưởng nhìn phần tư liệu sắp xếp rất tốt trong tay, vừa nhìn đã biết là rất sang trọng, ông cười ha hả: "Đơn vị các cậu không tồi, tôi thấy rất nhiều người tranh nhau muốn vào! ”
Đúng vậy, tin tức có một đơn vị đến trường tuyển dụng đã lan truyền khắp lớp tốt nghiệp, mọi người đều đang thảo luận chuyện này.
Một số học sinh lanh lợi nhìn thấy Thư Nhiên mặc vest, đeo giày tây tiến vào phòng hiệu trưởng, lập tức chạy về lớp báo cáo: "Mọi người ơi, tuyển dụng đến!" ”
Học sinh sau đó đi đến dán vào cửa sổ văn phòng hiệu trưởng...!Thư Nhiên vô tình liếc nhìn những khuôn mặt trẻ trung và tràn đầy sức sống sau đó mỉm cười với họ.
Hơn một nửa số học sinh lập tức trốn đi, vẻ mặt nhút nhát hướng nội, một lúc sau lại tiếp tục lén lút nhìn Thư Nhiên.
Bãi đỗ xe trong trường, Từ Thận ngồi trên xe chờ Thư Nhiên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới, hắn giật mình, vội cúi xuống trốn, sợ chết khiếp, sao mà đụng phải Viên Hiểu Băng ở đây chứ…
"Từ Thận?" Viên Hiểu Băng đã nhìn thấy hắn, trốn cũng vô dụng, cô đi tới chỗ hắn: "Này? ”
Cửa sổ xe bị gõ, Từ Thận đành phải ngồi thẳng lưng, mở cửa sổ xe ra: "Viên Ngũ tiểu thư.


"Sao anh lại khách sáo vậy?" Viên Hiểu Băng nhìn xe hắn vài lần: "Anh Tư tôi nói anh mua xe mới, thì ra là thật, anh phát tài rồi hả? ”
"Không có, tiết kiệm để mua," Từ Thận nhớ lúc nãy cô đi thẳng tới đây, nói: "Sao cô biết tôi ở đây."
Viên Hiểu Băng: "Tôi nghe học sinh nói có người lái ô tô đến tuyển người,, tôi tới xem là đơn vị nào." Cô nhìn Từ Thận: "Không ngờ lại là anh, anh thật sự đi theo sếp mới, gia nhập công ty lớn rồi à?"
Sếp mới?

"Lại là anh Tư cô nói chứ gì? "Từ Thận cân nhắc, chuyện này chỉ nói với Viên Tuấn mà thôi."
"Ừm." Viên Hiểu Băng lên tiếng: "Ông chủ của anh đâu? ”
"Ở văn phòng hiệu trưởng." Từ Thận chỉ chỉ phương hướng.
"Tại sao người ta không đưa anh đi cùng? Còn bảo anh phải chờ ở đây, "Viên Hiểu Băng thoáng nhíu mày, tuy rằng không thích Từ Thận, nhưng cũng thích cách ông chủ Từ Thận coi thường người khác như thế: "Còn không bằng anh cả tôi, đối xử với cấp dưới cực kỳ tốt."
"Ồ," Từ Thận nói, "Tôi nghĩ ông chủ của tôi rất tốt."
Viên Hiểu Băng kinh ngạc sửng sốt, nói: "Anh thay đổi rồi."
Từ Thận không nói gì.
Thay đổi là bình thường, mọi người sẽ thay đổi.
"Trước kia anh..." Viên Hiểu Băng miêu tả: "Chẳng coi ai ra gì, nói chuyện với ai cũng lạnh như băng, không bình thường chút nào.” "Cảm giác không ai có thể sưởi ấm hắn, vừa cô độc vừa lạnh lùng, cho nên khoảnh khắc khi nghe được hắn đã kết hôn, Viên Hiểu Băng không tin, chắc chắn là giả, không thì cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hời hợt không tình cảm.
"Cô đang làm gì ở trường thế?" Từ Thận nói.
"Tôi là giáo viên âm nhạc ở đây, " Viên Hiểu Băng nghe ra hắn đang chuyển đề tài khác, nhưng cô không có ý định kết thúc đề tài này: "Là vợ anh đã thay đổi anh hả?"
Từ Thận vốn muốn gật đầu, nhưng cân nhắc tin tức ly hôn sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, hắn đành thay lời: "Là ông chủ của tôi.


"Cái gì?" Viên Hiểu Băng ngây người.
"Cô không cần lên lớp à?" Ý của Từ Thận rất rõ ràng, bảo cô đi làm việc của mình đi.
"Ôi, làm như ai cũng muốn nói chuyện với anh vậy." Viên Hiểu Băng là phần tử trí thức, việc gì cũng nhạy bén, cô xoay người nói: "Tôi đến văn phòng hiệu trưởng.



Vậy thì thôi.
Từ Thận cũng lập tức xuống xe, bị Viên Hiểu Băng lườm nguýt: "Anh căng thẳng làm gì, tôi cũng sẽ không nói lung tung với ông chủ của anh."
Từ Thận: "Không, nếu có thể thì đừng nói chuyện với em ấy."
Viên Hiểu Băng: "?"
Từ Thận không để ý tới cô, sải bước đi tới cửa văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa.
Thấy là hắn, Thư Nhiên cười nói: "Chờ không nổi rồi, đi vào đi." Sau đó giới thiệu với lãnh đạo nhà trường: "Đây là anh Từ, một cổ đông khác của công ty chúng tôi.


"Xin chào hiệu trưởng." Từ Thận lại đây chào hỏi.
"Cậu Từ, xin chào," Hiệu trưởng bắt tay hắn mỉm cười, "Mời ngồi."
Từ Thận vừa ngồi xuống, cửa lại bị gõ ba tiếng, Từ Thận nhướng mày, vội vàng thấp giọng nói rõ ràng với Thư Nhiên: "Bên ngoài là Ngũ tiểu thư Viên gia, em gái của Vương Tuấn, cô ấy biết anh..."
"À," Thư Nhiên đáp một tiếng, ngước mắt đụng phải ánh mắt Từ Thận, không hiểu sao ngửi được thứ khác: "Còn gì nữa không?"
Từ Thận nghi hoặc: "Còn có...!Cái gì? ”
"Anh," Thư Nhiên hạ giọng: "Còn có cái gì chưa giải thích? ”
"Hả?" Từ Thận nói: "Không còn nữa."
"..." Lúc này một cô gái xinh đẹp đi vào, Thư Nhiên không thèm nói chuyện với Từ Thận nữa, trực giác nói cho cậu biết, giữa Từ Thận và cô gái này có thể có chuyện gì đó.
"Em nhìn cái gì?" Từ Thận tới gần, căng thẳng khẽ véo Thư Nhiên.
"Ah..." Thịt bên eo bị đau, Thư Nhiên vô tội nói: "Có người vào, em chỉ nhìn thôi cũng không được à?"
"Không được." Từ Thận hống hách nói.
"A." Thư Nhiên lườm hắn một cái rồi tránh ra xa.
Viên Hiểu Băng nói chuyện xong với hiệu trưởng, cô cuối cùng cũng có thể nhìn kỹ ông chủ của Từ Thận là ai, sau đó cô ngây ngẩn cả người, ông chủ của Từ Thận này...!trông trẻ hơn Từ Thận, nhiều nhất là hai mươi tuổi!
À, nhưng mà cũng đúng, Từ Thận từng nói ông chủ mới mười tám tuổi, không ngờ là thật, vẻ ngoài và các phương diện khác đều không thua kém Từ Thận.
Điều này ở Nam thị rất kỳ lạ, Viên Hiểu Băng giao du rộng lớn, nếu Nam thị người đẹp trai thế này thì không có khả năng là cô không biết.
Đồng thời cô cũng đánh giá Thư Nhiên, Thư Nhiên cũng đang đánh giá cô, rất nhanh đã ấn tượng, là con gái nhà giàu điển hình thập niên 80, 90, phong cách thục nữ ngọt ngào.

"Xin chào, tôi nghe nói cậu là ông chủ của Từ Thận." Tầm mắt hai bên đối nhau, Viên Hiểu Băng quay sang cười nói: "Tôi là bạn của Từ Thận, tôi tên là Viên Hiểu Băng.


Thư Nhiên không ngờ cô sẽ chào hỏi mình, cũng nói: "Xin chào, tôi tên là Thư Nhiên, cũng là Từ Thận...!Bạn bè, kiêm đối tác.


"Đối tác?" Viên Hiểu Băng liếc mắt nhìn Từ Thận một cái: "Không phải anh ấy nói cậu là ông chủ của anh ấy sao? ”
Từ Thận gật đầu: "Coi như là vậy đi, em ấy phụ trách mọi chuyện, chúng ta đều nghe em ấy."
"Các anh? Nói là bọn Trần Khải đúng không? "Viên Hiểu Băng rất kinh ngạc, bọn Trần Khải cũng nghe theo hay sao?
Nhưng mà cũng đúng, ngay cả người không có khả năng nghe người ta như Từ Thận cũng nghe thì bọn Trần Khải không lý nào không nghe, cho nên Viên Hiểu Băng khâm phục nhìn Thư Nhiên: "Cậu rất lợi hại, nhìn cậu nhã nhặn tôi còn tưởng rằng cậu là người làm những chuyện liên quan đến học vấn, không ngờ có thể chơi với bọn Từ Thận.


Từ Thận giải thích cho Thư Nhiên: "Viên Ngũ tiểu thư xem như là bạn thời thơ ấu của Trần Khải, quen nhau từ khi còn bé."
"À, thì ra là như thế." Thư Nhiên hiểu ra, thảo nào có cái loại giọng điệu này, cậu chần chừ nói: "Cũng được, mọi người đều rất dễ gần.”
Viên Hiểu Băng trừng mắt nhìn Từ Thận, nhưng cũng lười sửa lại cách xưng hô của đối phương, tiếp tục nói với Thư Nhiên: "Anh Tư tôi bởi vì cậu mà buồn bực không vui mấy ngày đấy."
Thư Nhiên trợn tròn mắt: "Gì cơ?"
Chuyện này bắt đầu từ đâu?
"Khụ." Từ Thận xấu hổ, hắn khoe khoang Thư Nhiên khắp nơi nhưng vẫn còn chưa nói cho Thư Nhiên biết, cũng không có ý định nói, ai biết sẽ phát sinh chuyện gặp mặt xác suất nhỏ như này.
Hơi lúng túng.
Tầm mắt Viên Hiểu Băng xoay qua đảo lại trên người hai người, rốt cục tin tưởng, Từ Thận có thể không nói dối, sự thay đổi của hắn đúng là bởi vì ông chủ mới, cô mang theo cảm giác khác thường nói: "Anh tư tôi nghe nói cậu mới mười tám tuổi, biết tiếng nước ngoài còn biết viết sách, buôn bán cũng cực kỳ lợi hại, ảnh bị đả kích cực kỳ dã man."
Thư Nhiên sửng sốt một hồi sau đó mặt nóng lên.
Không phải chứ, cậu híp mắt nhìn Từ Thận, người này làm bậy gì ở bên ngoài vậy chứ?.

Bình Luận (0)
Comment