Quy tắc trò chơi cụ thể là, giống đực tham gia thi đấu, giữ “bụng đói kêu vang” bắt đầu từ giữa thôn chạy đến cửa đông của thôn, nơi mà giống cái đang đợi gả.
Chỉ giống đực thân thủ dũng mãnh nhất có thể chịu đựng được đói khát và mệt nhọc, mới có tư cách chọn giống cái mà mình ái mộ.
Nhưng, đến đây vẫn chưa kết thúc.
Nhóm giống đực còn phải cõng giống cái mà mình thích quay lại giữa sân khấu, sau đó cặp đôi này mới có thể bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Toàn bộ quá trình thi đấu, giống đực phải một mình chạy 2.5 km, còn phải cõng giống cái mà bản thân lựa chọn chạy thêm 2.5 km nữa.
Thời điểm bắt đầu nếu chạy chậm, rất có thể giống cái mà mình thích bị người khác cõng đi mất.
Mặc dù cõng được giống cái mình yêu thích, nhưng khi chạy về lại chậm, đến trễ hơn so với cặp đôi khác một bước sẽ phải chứng kiến bọn họ thưởng thức mỹ vị trước nay chưa từng thấy qua bao giờ.
Điều này có khả năng khiến giống cái không hài lòng hoặc oán trách, đến trận thi đấu thứ hai trong đêm nay sẽ quay sang hợp tác với giống đực khác.
Bất quá, nếu giống cái không thích giống đực cõng mình trở về, muốn đổi cặp đôi thi đấu thì chỉ có thể lựa chọn giống đực không cõng được “Vợ”.
Nam nhãi con: Thật xin lỗi các tiểu ca ca độc thân, ai bảo số lượng tiểu tỷ tỷ độc thân ít hơn các ngươi 20 người cơ chứ...
Như vậy, đồng nghĩa với việc toàn bộ giống đực đều có cơ hội nhận được sự ưu ái từ giống cái.
“Được rồi, chuẩn bị, một, hai, ba!”
Tiểu Thạch Đầu kết thúc đếm ngược, cuộc thi chính thức bắt đầu.
“Cố lên! A huynh!”
“Cố lên!!!”...
Những dã nhân ngồi trên khán đài thoải mái dễ chịu xem thi đấu, vừa điên cuồng cho món kem mát lạnh vào miệng vừa cổ vũ cho người thân đang dự thi.
“Cầm nhãi con! Chạy nhanh lên!”
Cầm chính là giống đực lúc trước đến bộ lạc Châm làm công, hiện đang yêu đương với Thuật - em gái của đội trưởng tiểu đội hộ vệ số hai.
Một nhà bọn họ đã quyết định tương lai sẽ dọn đến bộ lạc Châm, hơn nữa quyết định này cũng ảnh hưởng tới một bộ phận tộc nhân của bộ lạc Bôn.
Cầm và Thuật thật sự yêu thương nhau, vốn không cần tham gia đại hội tìm kiếm phối ngẫu lần này.
Nhưng theo truyền thống của dã nhân, các giống đực phải tham gia đại hội, cạnh tranh với nhau, thể hiện thực lực cường đại của bản thân, cuối cùng thắng được trái tim giống cái.
Được càng nhiều giống đực theo đuổi, cũng đại biểu cho việc giống cái rất được hoan nghênh.
Đồng thời, thắng được càng nhiều người cạnh tranh cũng đại biểu cho giống đực này càng cường đại.
Cầm lo lắng, nếu bản thân không thể ở trước mặt mọi người, nhờ thực lực chiến thắng, có được cơ hội cùng Thuật ở bên nhau, sau này trong lòng Thuật hẳn sẽ tiếc nuối, hoặc sẽ bị dã nhân khác nói xấu.
Trong lòng Cầm, Thuật là giống cái vô cùng tốt đẹp hiếm có khó tìm được, hắn không muốn để Thuật chịu ủy khuất.
Bất quá đây là trận thi đấu đầu tiên, Cầm rất tự tin bản thân có ưu thế cực kỳ lớn.
Ở khu vực phía Tây, bộ lạc Bôn của bọn họ có thể nói là bộ tộc lấy tốc độ chạy làm niềm kiêu hãnh.
So sức mạnh, so tri thức, Cầm có thể không nắm chắc.
Nhưng nếu ở lĩnh vực chạy bộ, so động tác, tiết tấu thì hắn trời sinh đã am hiểu.
Hiện tại, lo lắng duy nhất chính là những dã nhân cùng tộc chưa kết hôn kia sẽ chọn trúng Thuật mà mình yêu mến.
Quả nhiên, khi cuộc thi bắt đầu được mười phút, đã có vài giống đực thể hiện hết tài năng.
Mà người dẫn đầu, sắp đến cửa đông thôn - nơi giống cái đáng yêu đứng chờ đúng là những dã nhân dự thi đến từ bộ lạc Bôn.
Lúc này, Cầm không thể xem như đứng nhất.
Song song với hắn, cư nhiên lại là người bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ ở bộ lạc Bôn - Chỉ.
Cầm: Hu hu hu, chúng ta đều là người bộ lạc Bôn, hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tương thân tương ái chia ngọt sẻ bùi, tại sao lại tương tàn thế này!
Chỉ: Xin lỗi huynh đệ tốt, ta là con trai thủ lĩnh, không thể đánh mất lòng kiêu ngạo của a phụ! Dã nhân thị lực rất tốt, nhưng cũng không thể thấy rõ bên ngoài vài km.
Bất quá, rất nhiều gia đình đều sắm được một món bảo bối vô cùng tốt là kính viễn vọng.
Thời khắc Cầm và Chỉ gần đến đích, cảnh tượng cả hai kịch liệt phát lực khiến mọi người đang xem hận không thể dâng cao nhiệt huyết.
“Trời ạ, hai tên tiểu tử của bộ lạc Bôn kia, giống như chuẩn bị bay lên!”
“Cậu để con nhìn thử, để con nhìn thử, con còn chưa được sử dụng kính viễn vọng đâu!”
Trái tim những người trên đài ngồi xem cũng không bị bóp chặt quá lâu.
Vào giây phút cuối cùng, thông qua sức lực kinh người đột nhiên bạo phát (sức mạnh tình yêu), với khoảng cách nửa bước nhỏ vô cùng khó phát hiện, Cầm thắng trận đầu tiên, vượt qua vạch đỏ trước mặt giống cái.
Sau đó hắn vẫn không dừng chân, lập tức chạy về phía em gái Thuật đáng yêu.
Cầm: Thuật muội! Ta đến rồi! Không làm ngươi mất mặt!
Thuật: A a a ~ Cầm thật soái! Thật anh dũng!
Mà con trai thủ lĩnh chậm hơn Cầm nửa bước, lập tức chạy về phía giống cái mà hắn yêu thích.
Chỉ: Hừ, ngươi cho rằng Thuật muội của ngươi đều là bánh trái thơm ngon trong mắt người khác à! Ta sớm đã có giống cái mình thích rồi!
Sau khi hai vương giả của bộ lạc Bôn đến nơi, những giống đực dự thi đến từ các bộ lạc khác cũng lục tục tới cửa đông thôn.
Mọi người đều là thanh niên trai tráng huyết khí phương cương, ai cũng ngượng ngùng bị bỏ lại quá xa.
Những người tới trước trên lưng hẳn đều có người, tiếp tục chạy về vị trí xuất phát, không thể tránh khỏi sẽ có 20 giống đực khác thê thảm cô đơn.
Nhưng thi đấu chưa kết thúc, nếu có giống đực nào đó trên đường quay về vị trí xuất phát không cẩn thận làm rơi giống cái trên lưng xuống đất, vậy thì thật ngại quá, hắn lập tức sẽ bị loại, mất đi tư cách chiến thắng.
Giống cái ban đầu được cõng, cũng sẽ bị giống đực không có ai trên lưng cướp đi.