“Thấy chưa, nếu không tắm rửa thì trên cơ thể sẽ có rất nhiều rận!”
“Đừng nghĩ rằng mắt không nhìn thấy thì không có, giữ gìn vệ sinh là việc làm rất quan trọng!”
Quân Tiểu Nam bên cạnh bể tắm vừa chống nạnh vừa chỉ điểm giang sơn.
Kỳ thật những dã nhân ở đây đã sớm quen với việc trên người có rận, bọn họ cảm thấy như vậy là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng, đột nhiên lại nhìn thấy vô số rận chết tập trung lại nổi lềnh bềnh trên mặt nước như vậy thật sự rất đáng sợ.
“Mọi người cũng phải gội đầu sạch sẽ, lát nữa còn phải cắt ngắn.”
Sau khi nhìn thấy nhóm nam giới tình nguyện tắm rửa thì Quân Tiểu Nam mới đi sang bể tắm của nữ giới, ném thuốc bột vào trong nước.
“A… a…. a….!!”
“Ôi! thật ghê tởm!”
“Ọe…!”
Một loạt tiếng thét chói tai lại vang lên thêm lần nữa.
Hắc hắc hắc, con ác thú trong lòng Quân Tiểu Nam cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Mãi đến tận trời tối, toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Châm mới tắm rửa sạch sẽ.
Trong khoảng thời gian ấy, chỉ có một mình Quân Tiểu Nam đảm nhận nhiệm vụ đun tuyết thành nước nóng, quả thật mệt đến suýt đứt hơi.
Toàn bộ nước trong hai bể tắm được thay liên tục ba bốn lần, thay nước từ khi đục ngầu không thấy đáy đến khi nước trong vắt không còn bụi bẩn mới thôi, quá trình này lắm gian khổ nhưng kết quả lại vô cùng mỹ mãn.
“Nam, vất vả cho ngươi rồi!”
“Đúng vậy, Tiểu Nam, cảm ơn ngươi!”
Các tộc nhân đều nhìn thấy công sức của Quân Tiểu Nam, thậm chí những người trước kia có chút ngứa mắt với nguyên chủ cũng bắt đầu nói lời cảm ơn với Quân Tiểu Nam.
“Không cần khách khí, mọi người nhanh chóng dùng khăn bông lau khô nước trên người rồi mặc quần áo mới vào đi.”
Quân Tiểu Nam xua tay, nhưng ánh mắt cũng không nhàn rỗi một giây một phút nào, hóa ra làn da của dã nhân cũng không đen đến vậy a!
Từng cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt, hóa ra trước đây lớp da màu đen chính là bùn đất.
“Cái này gọi là khăn lông, mọi người có thể dùng nó để lau khô thân thể.”
“Cái này gọi là quần lót, trước tiên hãy mặc nó ở bên trong.”
“Còn có cái này, thời điểm mọi người chỉ ở trong sơn động không đi ra ngoài thì có thể mặc quần áo giữ ấm.”
“Đây là dép bông, đặc biệt là phái nữ cần chú ý giữ ấm chân không được để đôi chân bị nhiễm lạnh, nếu không sẽ rất khó chịu…”
Blah blah… Quân Tiểu Nam không ngừng giới thiệu đến các tộc nhân cách sử dụng những sản phẩm hiện đại của Lam Tinh.
“Nam, nhất định phải mặc quần lót sao? Thật sự không quen.”
Các tộc nhân bình thường ăn mặc khá phóng khoáng, chỉ cần quấn một bộ da thú lên người là xong, chưa từng mặc qua mấy thứ rườm rà như nội y.
“Nhất định phải mặc! Trẻ con cũng phải mặc! Nếu không cẩn thận sâu bọ chui vào bụng cắn các người a.”
“A a a..! Đừng cắn tôi! Thịt tôi không ngon chút nào!”
Quân Tiểu Nam há to miệng bày ra dáng vẻ muốn ngoạm mọi người một miếng khiến mấy đứa trẻ sợ hãi không thôi.
Những việc sau đó không cần Quân Tiểu Nam phân phó thì mọi người cũng biết tự giác thực hiện. Sau khi các tộc nhân mặc quần áo mới vào liền mở nắp cống thoát nước để nước bẩn chảy ra ngoài.
Những bộ quần áo giữ ấm mà Quân Tiểu Nam lựa chọn cho mọi người đều là màu kaki, thoạt nhìn mang đến cảm giác thoải mái và thư giãn.
Mặt trong của quần áo lót một lớp lông tơ mềm mại, mặt ngoài được làm bằng vải chống mài mòn có độ co giãn cao.