Sủng muội cuồng ma - Tiểu Bắc, hiện tại có thể gọi ăn là sủng thức ăn cuồng ma đang tỉ mỉ chăm sóc ruộng rau, đám rau giống mà hắn gieo trồng ngày càng xanh tốt
“Em gái, chờ khi nào mấy mầm cây này lớn lên nhất định anh sẽ cho em ăn đầu tiên!”
Tiểu Nam Nam: Hi hi, ta vẫn là em gái đáng yêu của a huynh.
Một buổi tối vài ngày sau, trước khi chuẩn bị đi ngủ, Quân Tiểu Nam loáng thoáng nghe được tiếng rên ẩn nhẫn đau đớn của một lão dã nhân.
Cô lần theo âm thanh tìm đến, hóa ra là một lão dã nhân góa bụa tên là Hồng.
“Hồng A Cống, ông làm sao vậy?”
“Không có việc gì, làm phiền cháu rồi, Tiểu Nam. Là bệnh cũ tái phát, hai ngày nay vì trồng rau nên ta hoạt động khá nhiều, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông nên chân ta lại đau nhức. Ta nhẫn nhịn một chút là được.”
Hoá ra lúc còn trẻ, Hồng A Cống đi săn không may bị thương ở chân phải, từ đó về sau mỗi khi thời tiết trở lạnh hoặc trời nhiều mây lại cảm thấy không thoải mái.
Hai ngày nay hắn không có việc gì liền đi đến phần đất trồng rau, đi qua đi lại nhiều cộng thêm gió lạnh lùa vào nên bây giờ đùi phải liền bắt đầu đau đớn.
“Hồng A Cống, ông chờ cháu một chút.”
Vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam liền đi vào hiệu thuốc nhỏ ở lầu 4 khu trung tâm thương mại tìm xem có thuốc giảm đau hay không.
Các tộc nhân đã tập mãi thành quen với việc Thánh Nữ thỉnh thoảng lại biến mất trong nháy mắt.
Do đó, khi Quân Tiểu Nam mang theo mấy viên trắng trắng đỏ đỏ xuất hiện, lão dã nhân Hồng cũng không cảm thấy giật mình.
“Hồng A Cống, ông thử uống cái này xem sao.”
Do không có thời gian đun nước nóng nên Quân Tiểu Nam liền tiện tay lấy theo một chai nước khoáng.
Hồng làm theo lời cô uống viên thuốc cùng với nước khoáng lạnh lẽo.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà một lát sau Hồng thật sự cảm thấy chân ông đã khá hơn rất nhiều, đùi phải dường như không còn khó chịu như trước.
“Cảm ơn Tiểu Nam, ta không còn cảm thấy đau nữa rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, Hồng A Cống, ông nghỉ ngơi thật tốt nhé, sáng mai cháu lại đến thăm ông.”
Ngày hôm sau, sau khi xem xét tình huống của Hồng, trong lòng Quân Tiểu Nam bắt đầu âm thầm cân nhắc đến vấn đề chữa trị bệnh.
Đêm xuống, các tộc nhân lại một lần tụ tập bên tảng đá lớn ở giữa hang động.
“Ngày hôm nay ta có hai chuyện muốn nói với mọi người.”
“Đầu tiên, nếu mọi người cảm thấy trong người không thoải mái thì nhất định phải nhanh chóng thông báo với ta.”
“Phát hiện sớm, điều trị sớm, bệnh tật không thể kéo dài.”
“Tuy rằng tôi không thể đảm bảo có thể chữa khỏi tất cả các chứng bệnh, nhưng hầu hết các trường hợp bệnh đều có thể thuyên giảm.”
Sau khi dứt lời, Quân Tiểu Nam liền nhìn về phía mọi người, ý bảo nếu có ai cảm thấy không thoải mái thì đều có thể nói ra.
Quả nhiên, có một nhãi con vừa thành niên tên Thạch đứng lên phát biểu.
“Tiểu Nam, yết hầu của ta có chút không thoải mái.”
“Ta nữa, còn có cả ta.”
Theo sau hắn liền có thêm mấy thiếu niên trai tráng đứng dậy.
“Nếu là vào mùa hè thì không có gì khó khăn, bất quá chỉ cần nhai một ít cỏ đắng là được, nhưng bây giờ vẫn đang là mùa đông…”
Quân Tiểu Nam đến gần xem xét, xấu hổ quá đi mất, thời gian gần đây mọi người ăn uống đầy đủ nhưng lại không vận động nên bị nóng trong người, cổ họng có chút sưng lên.
“Chờ lát nữa tôi đưa cho mọi người chút trà hoa cúc đắng uống thử xem sao, hẳn là sẽ khỏi.”