Sau khi các tộc nhân ăn xong bữa sáng, những phụ nữ được gả đến đây liền nóng lòng muốn dẫn theo chồng con của mình rời khỏi sơn động, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Trên người bọn họ cõng bao lớn bao nhỏ thức ăn, trong tay còn cầm lưỡi liềm mượn từ chỗ Thánh Nữ, trên người mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, chân đi ủng bông, vội vàng xuất phát.
Những người phụ nữ ở bộ lạc Châm đều đến từ bảy, tám bộ lạc khác nhau.
Có một vài chị em phụ nữ bởi vì khoảng cách tộc đàn quá xa, nhân số cũng tương đối ít, nên số lượng người trong nhóm không thể đạt đến năm người, do đó chỉ có thể ngồi nhìn những người khác trở về nhà mẹ đẻ.
Bất quá cũng không có ai làm loạn lên. Đơn giản là vì ai nấy đều hiểu rõ nếu một mình ra ngoài vào mùa đông thì rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Quân Tiểu Nam cũng gia nhập vào đội ngũ về nhà ngoại, nơi cô sẽ đi chính là bộ lạc nhà mẹ đẻ của a mẫu Phong - bộ lạc Viêm.
Đồng hành với cả nhà cô còn có thêm hai mươi người khác, bao gồm cả Thạch và những gia đình khác, đây là nhóm có nhân số đông nhất.
Số tộc nhân vơi đi một nửa khiến sơn động lớn vốn dĩ vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ.
Lão thủ lĩnh Ổn cùng các lão dã nhân góa bụa bắt đầu xử lý da rắn nước theo phương pháp mà Quân Tiểu Nam hướng dẫn.
Đầu tiên, dùng một con dao nhỏ lọc sạch phần thịt rắn còn sót lại trên da, sau đó cho vào nước ấm và chà rửa kỹ càng.
Đến khi lớp màng bên trong da rắn cũng như lớp vảy nhỏ bên ngoài đều rơi ra hết thì vớt ra, sau đó đặt lên một tảng đá lớn bằng phẳng, kéo phẳng rồi phơi khô.
Theo như lời Nam nói thì da rắn nước không những dẻo dai mà còn rất chắc chắn, nếu xử lý tốt thì chẳng những dùng bền mà còn rất đẹp, sau này có thể dùng nó để khâu vá một món đồ gọi là cặp sách.
Mỗi lão dã nhân tham gia công việc này đều sẽ nhận được trái cây trong năm ngày.
Có người thân trên đời đương nhiên là chuyện tốt. Nếu không còn ai thì vẫn phải nỗ lực để sống sót, ý nghĩa của cuộc sống là do tự mỗi người tự tạo nên.
Ổn thu hồi ánh mắt đang nhìn về thân ảnh của các tộc nhân dần khuất xa, tiếp tục công việc trên tay.
Thạch không hổ là đứa nhỏ tò mò nhất bộ lạc, dọc theo đường đi, chỉ cần hắn nhìn thấy thứ vũ khí mới nào trên người Quân Tiểu Nam đều lập tức đưa ra câu hỏi.
“Tiểu Nam, thứ trong tay cô là cái gì vậy?”
Giọng nói của Tiểu Nam Nam tràn đầy dụ hoặc: “Đây là cung tiễn, dùng để giết con mồi.”
Quân Tiểu Nam đã đến Hỗn Độn Đại Lục được một khoảng thời gian nên cô hiểu khá rõ những tộc nhân trong bộ lạc. Những người này thật sự rất tín nhiệm cô, cô cũng đang chậm rãi tính toán chuyện chỉ dẫn bọn họ một vài phương pháp phòng thân, sau đó thành lập một tiểu đội võ trang!