Phong sốt ruột đi tới đi lui trên nền tuyết, a phụ a mẫu và huynh trưởng của bà đều là tộc nhân của bộ lạc Viêm, huynh trưởng còn là thủ lĩnh đương nhiệm của bộ lạc, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn huynh ấy sẽ là người đầu tiên xông lên.
Theo bản năng, hiện tại Phong thật sự muốn xông qua đó để cứu người.
Nhưng hiện tại bản thân bà đã gả tới bộ lạc Châm, có những đứa con của riêng mình, hơn nữa nhóm bọn họ cũng không đông, nếu đối mặt với đàn dã thú vừa hung ác vừa đói khát thì phần thắng sẽ rất thấp.
Đứng trước dã thú, dã nhân vốn dĩ rất yếu ớt, đây chính là quy luật tự nhiên, không có móng vuốt sắc bén, không có lông thú, trước kia bọn họ có thể đi săn thành công chính là nhờ vào nhân số đông đảo và trường mâu sắc bén.
Nếu bây giờ chạy về bộ lạc Châm cầu cứu thì e là sẽ không kịp, điểm mấu chốt là bên trong sơn động của bộ lạc Châm hiện chỉ còn lại người già yếu, bệnh tật hoặc tàn tật, dù bọn họ có chạy đến thì cũng không giúp được gì.
Trên gương mặt của Phong, Nhiệt và những phụ nữ khác hiện lên sự lo lắng và khẩn trương.
Vạn nhìn thấy vợ lo lắng cũng sốt ruột theo, nhưng thân làm thủ lĩnh, hắn không thể để tộc nhân của mình gặp nguy hiểm. Nhưng là một người đàn ông, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ vợ con cùng người nhà của cô ấy.
“Tiểu Bắc, Tiểu Nam, các con quay trở về bộ lạc Châm trước đi, ta và a mẫu các con sẽ đi đến bộ lạc Viêm xem tình hình thế nào.”
“Mấy người trẻ tuổi khác cũng đều quay về đi.”
“Những người còn lại, ai muốn quay về sơn động của bộ lạc Châm thì cứ về, còn ai tự nguyện cùng chúng tôi đến bộ lạc Viêm thì có thể đi theo.”
“Chuyến đi lần này nguy hiểm, mọi người hãy suy xét cẩn thận.”
Tiểu Nam Nam: A A A…! A phụ đột nhiên MAN quá đi!
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đưa ra lựa chọn, hầu như không có ai lựa chọn quay đầu.
A phụ a mẫu và thân tộc của bọn họ còn đang ở phía trước chịu khổ, không một ai muốn bỏ lại người thân của mình cả.
“Các người…”
Vạn khó xử nhìn mọi người.
“Thủ lĩnh, lần này ra ngoài cũng không có ai quá nhỏ tuổi, huống chi trong tay mọi người vẫn còn có vũ khí.”
“Hay là chúng ta cứ liều một phen đi!” Thạch nói nhỏ bên tai a phụ hắn.
“A phụ, cung tiễn của con rất lợi hại, có thể công kích ở khoảng cách xa.”
Tiểu Nam Nam vừa dứt lời thì Tiểu Bắc cũng điên cuồng gật đầu theo, hắn cũng muốn đi cứu A Cống cùng A Mỗ!
Vạn rất nhanh đã đưa ra quyết định.
“Vậy được, mọi người đi theo ta, chúng ta phải nhanh chóng đuổi kịp.”
Dã nhân không phải là kiểu người ăn nói vòng vo, nói là làm ngay, đây cũng chính là nhiệt huyết của bộ lạc Châm.
Thông qua chuyện này, Quân Tiểu Nam lại càng thêm hiểu rõ hơn về tộc đàn mà cô đang sinh sống.
Bất quá chỉ là mấy con dã thú mà thôi, cô chẳng thèm đặt bọn chúng vào mắt!