“A huynh, không có việc gì, chúng ta có vũ khí tốt nha, hắc hắc.”
“Vũ khí tốt gì cơ?”
Tiểu Bắc vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc là loại vũ khí tốt nào mà chỉ hai người bọn họ cũng có thể săn được dã thú lớn như vậy cơ chứ?
Trước kia hắn đã sử dụng qua trường mâu, phần đầu của nó có mũi nhọn được mài từ đá, mặc dù nó rất sắc nhưng nếu chỉ có một mình hắn thì cũng không đủ uy lực để hạ gục hai con dã thú kia. Hắn thật sự không nghĩ ra em gái đang nói đến thứ gì.
Quân Tiểu Nam lấy ra loại cung tiễn có chất lượng tốt nhất từ trong kho hàng tiếp viện của cửa hàng đồ thể thao.
Cô hướng về phía huynh trưởng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, hai người liền lén lén lút lút đi đến gần vị trí của thú Hô Hô, dừng lại ở vị trí sườn núi cách đó khoảng ba - bốn chục mét.
Dã nhân Tiểu Bắc nhìn thấy em gái mình dừng lại thì mới cảm thấy yên tâm.
Nói thật, tuy rằng thú Hô Hô không thông minh nhưng trước kia em gái của hắn cũng chẳng thông minh chút nào.
Tuy rằng bây giờ đầu óc con bé đã linh hoạt hơn trước kia rất nhiều nhưng hắn vẫn còn có chút không yên tâm, suy nghĩ muốn đứng lên bảo vệ em gái lúc nào cũng ngo ngoe rục rịch trong lòng hắn.
Quân Tiểu Nam kéo chặt dây cung, đôi mắt nhắm chuẩn vào hình thể to lớn của thú Hô Hô.
Cô nín thở hai giây, “vèo” một phát mũi tên liền rời khỏi cung, chỉ trong tích tắc một nửa mũi tên từ vị trí đôi mắt cắm thẳng vào đầu nó.
Thú Hô Hô lập tức phát ra tiếng “Hô hô” đầy phẫn nộ.
Tuy vậy, đồng bọn bên cạnh nó vẫn không rõ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ bày ra dáng vẻ ngốc lăng nhìn chằm chằm bạn mình.
Quân Tiểu Nam lại bắn thêm một mũi tên nữa, con thú Hô Hô thứ hai, thẳng tiến!
Nếu là loại động vật khác, chắc hẳn đã sớm nhận thấy sự nguy hiểm và tháo chạy từ lâu.
Quân Tiểu Nam cảm thấy loài thú Hô Hô này có thể tồn tại đến bây giờ chủ yếu là vì bọn chúng không kén ăn và sinh sản nhanh chóng.
Hai con thú Hô Hô trúng phải tên kia thi nhau lăn lộn trên mặt đất, không ngừng phát ra âm thanh tru tréo. Chỉ chốc lát sau liền không còn nhúc nhích.
Tiểu Bắc nhìn thấy chúng chỉ mới chảy vài giọt máu đã lăn đùng ra chết, da lông toàn thân vẫn hoàn hảo không tì vết nên vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Như này là… xong rồi à?
“A huynh, chúng ta đi thôi, mau chóng kéo về sơn động. Nói không chừng lát nữa lại dẫn dã thú khác đến đây.”
Được em gái ngốc manh đáng yêu [kỳ thật là máu - me - bạo - lực] triệu hoán, Tiểu Bắc nhanh chóng hoàn hồn, chạy lên phía trước mỗi tay kéo một con thú Hô Hô trở về.
Tốc độ và sức lực của dã nhân Tiểu Bắc thật sự không phải dạng vừa, hắn lôi kéo hai con dã thú khổng lồ màu xám trắng mà vẫn có thể chạy băng băng trên mặt tuyết.
Chỉ còn lại Quân Tiểu Nam run bần bật trong gió lạnh, lê từng bước trong lớp tuyết dày để lại hai hàng dấu chân.
Thủ lĩnh a phụ của nguyên chủ thuộc phái thực lực, a mẫu của nguyên chủ lại thuộc phái tốc độ, a huynh của nguyên chủ là sự kết hợp ưu thế của cha mẹ, không chỉ chạy nhanh mà sức lực còn rất lớn.
Nói như vậy chẳng phải thân thể của cô nếu chịu khó rèn luyện cũng có thể cải thiện, đúng không?
Cô lắc đầu hai cái, quyết định không nghĩ ngợi gì thêm, nhanh chân chạy lên phía trước cùng Tiểu Bắc đi về hướng sơn động của bộ lạc.
Trên đường về, Quân Tiểu Nam thu hồi hai mũi tên trên đầu hai con thú Hô Hô cùng với cung tên trong tay mình.
Tiểu Bắc chưa từng nhìn thấy qua thứ gọi là cung tiễn này, hẳn chỉ đơn giản cho rằng em gái có thể giết chết dã thú nhanh chóng như vậy là bởi vì đã sử dụng vũ khí tốt.
Kỳ thật, lực bắn tên và độ chính xác khi nãy của Quân Tiểu Nam chính là kết quả đạt được sau một quá trình huấn luyện trường kỳ.
Hai anh em nhanh chóng quay trở về sơn động nơi các tộc nhân đang cư trú.
“Mọi người mau nhìn xem chúng tôi mang cái gì về này!”
Cho dù nằm mơ thì các tộc nhân vẫn không thể tưởng tượng ra làm thế nào mà hai tên nhãi con vừa thành niên này có thể giết chết hai con thú Hô Hô cường tráng như vậy?
“Oa! Là thịt tươi đó!”
“Thật sự a! Vẫn còn rất mềm!”
“Chẳng lẽ Nam thật sự là Thánh Nữ sao? Thật lợi hại!”