Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 112

Cả hai đều không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ: Có lẽ chỉ thơm một chút thôi, cùng là mì sợi mà, mùi vị gì chẳng giống nhau.

Lê Tường không để ý đến bọn họ nữa, nàng lau cái bàn rồi cầm băng ghế ra bên ngoài. Nàng vừa dọn xong chén đũa, mấy người sư phụ Tào cũng rửa tay sạch sẽ quay trở lại rồi.

“Lê cô nương, đây là thức ăn gì vậy? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy bao giờ……”

“Đây là mì trụng dầu, dùng bột mì làm, các ngươi nếm thử xem?”

“Bột mì ư?”

Sư phụ Tào có chút kinh ngạc. Tức phụ nhà hắn cũng đi mua bột mì về ăn, nhưng nàng ấy nhồi làm sao chỉ có thể làm ra cục bột to đùng chứ không thành mì sợi nổi, cuối cùng chỉ có thể cắt thành từng khối lớn mang đi nấu canh, nếu không thành cục thì sẽ nhão như hồ dán, hương vị vẫn giống nhau, chẳng ngon lành gì.

Nhưng chén mì trước mặt hắn lại không như thế, chưa kể tới mùi hương mê người nồng nàn xông vào mũi kia, chỉ cần kể tới những sợi mì sáng bóng, thấm đầy ớt cay, màu sắc tươi sáng, vừa nhìn đã muốn ăn.

Hắn không nhịn nổi, lập tức đưa đũa lên ăn thử một sợi, vị đầu tiên chính là cay, nhưng vào trong miệng, vị cay kia lại nhạt đi, nhường chỗ cho vị dấm.

Sợi mì dai, thơm, hương vị chua cay phối hợp với nhau rất hài hoà, ngay cả một cọng tỏi non đặt bên trong chén mì cũng ngon không tả nổi.

“Lê cô nương, tay nghề của ngươi rất tốt, chờ sau khi cửa hàng khai trương, ta tin chắc nhà ngươi sẽ làm ăn rất thuận lợi.”

“Ha ha, đa tạ lời chúc tốt lành của sư phụ Tào, hai người mau ăn đi, đừng để nguội ăn không còn ngon nữa.”

Lê Tường bưng chén mì của mình lên lầu, ba người ở dưới đang vùi đầu vào ăn mì, mỗi người một chén canh mì, rất nhanh đã hết sạch.

Sư phụ Tào và tiểu đồ đệ của hắn đều rất ngượng ngùng, làm gì có ai qua ăn cơm nhà người ta lại ăn hết sạch cả bàn, không chừa lại chút gì như bọn họ? Nhưng chủ nhà Lê Tường lại không ngại chút nào, nàng chỉ cảm thấy vui vẻ thôi.

Thức ăn do chính tay mình làm ra được người khác ăn hết sạch, điều này chẳng khác nào khẳng định tay nghề của nàng rất tốt.

Nếu sư phụ Tào và tiểu đồ đệ của hắn cảm thấy loại mì sợi này rất ngon, vậy đại đa số người ở đây cũng ăn được loại đồ ăn này.

May mắn lúc trước nàng đã thêm món mì trụng dầu vào trong tấm bảng thực đơn rồi, không cần phải đi bổ sung nữa.

Một chén mì trụng dầu có giá năm đồng bối, giá cả rất hợp lý nha.

“A Tường muội tử……”

Một thanh âm vang lên doạ cho Lê Tường giật mình hoảng sợ, ngay lúc nàng vừa đi xuống lầu, thình linh bên cạnh nàng đã xuất hiện một người.

“Huệ tỷ tỷ? Ăn xong mì rồi? Vậy đưa chén cho ta, ta đang chuẩn bị đi rửa đây.”

Đường Huệ u oán liếc mắt nhìn Lê Tường một cái, nàng ấy đưa cho nàng một cái chén đã được rửa sạch sẽ.

“Ngươi làm mì sợi ăn ngon thật.”

Sau khi nếm thử thứ đồ ăn ngon như vậy, nàng ấy chẳng còn chút hứng thú nào với mấy cái bánh ngô của mình nữa.

Nói xong Đường Huệ còn than một tiếng, sau đó mới quay lưng rời đi. Khiến cho Lê Tường mờ mịt, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Biểu muội, ta đi rửa chén đây. Không phải ngươi nói buổi chiều sẽ xử lý chỗ củ sen sao?”

“A! Đúng! Suýt chút nữa ta đã quên rồi. Biểu tỷ, ngươi lấy ra một chút đi, ta qua tiệm tạp hóa cách vách mua vài món đồ.”

Lê Tường bỏ chén qua một bên, theo chân Đường Huệ vào cửa hàng.

“Huệ tỷ tỷ, tiệm của ngươi bán cối xay đá nhỏ giá bao nhiêu tiền?”

“Cối xay đá nhỏ à…… 30 đồng bối, giá thấp nhất rồi đó, ta chỉ kiếm của ngươi hai đồng bối thôi.”

Giá này khá chính xác, Lê Tường tỏ vẻ có thể chấp nhận được, vì vậy nàng không nói hai lời, lập tức mang tiền ra mua cối xay đá nhỏ.

Tuy bảo nó là cối xay đá nhỏ, thế nhưng vẫn được làm từ đá. Nói cách khác, cục cối xay đá nhỏ này cũng nặng tới mấy chục cân.
Bình Luận (0)
Comment