Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 114

Lại nói tiếp, hiện giờ trên lầu còn chưa có nơi để phơi, Lê Tường cũng không biết tấm vải bông này bao giờ mới khô được? Nếu đã không khô được, vậy mang xuống đun chút nước, cầm tấm vải bông này hơ cho khô.

Cố gắng hết sức không để nương phát hiện là được.

Haizzz!

Dường như buổi chiều nàng còn một chuyện rất quan trọng cần làm.

Đột nhiên Lê Tường nhớ tới lúc sáng nay, khi trở về nàng có đi qua một hiệu sách. Tới bây giờ, chắc hẳn tiệm sách kia đã mở cửa rồi, nàng cần qua bên đó một chuyến, mua vài quyển sách vỡ lòng về học.

Không biết chữ thật sự là quá khó khăn rồi, ngay cả thực đơn của nhà mình cũng phải bỏ tiền ra nhờ người ta viết.

“Biểu tỷ, ta ra ngoài một chút, một lát nữa sẽ trở lại. Ngươi giúp ta trông ba cái chậu gỗ này nhé, không cho người khác động vào chúng nó.”

“Ngươi cứ đi đi, ta khẳng định sẽ chú ý tới chúng nó.”

Lúc này Lê Tường mới yên tâm hơn một chút, sau khi một lần nữa vội vàng buộc lại mái tóc của mình, nàng lập tức mang theo tiền đi tới tiệm sách sáng nay mình vừa nhìn thấy.

Còn cách thật xa, nàng đã nhìn thấy tiệm sách kia mở cửa, chỉ là chẳng có bất kỳ người nào dừng chân trước cửa, nhìn rất vắng vẻ.

Nàng đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong, nhưng không thấy tiểu nhị, vì vậy nàng quyết định thử hô một tiếng xem sao.

“Ông chủ có trong đó không?”

“…………”

“Ông chủ có trong đó không?”

Thế nhưng gọi đi gọi lại hai lần cũng không thấy ai trả lời.

Kỳ quái, cửa đã mở rồi nhưng không thấy ông chủ?

Ngay lúc Lê Tường đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên từ lầu hai tiệm sách truyền đến một thanh âm nữ tử.

“Muốn mua thứ gì, tự mình đi vào tìm đi.”

…………

Được rồi, nghe được thanh âm mềm mại như thế, một chút xíu xiu bất mãn hồi nãy của nàng cũng bay biến đi đâu hết sạch rồi.

“Bà chủ, ta muốn mua một chút sách dạy vỡ lòng, có thể tìn giúp ta được không?”

“Vỡ lòng ư? Chờ ta một chút.”

Trên lầu truyền đến một trận thanh âm tỉ mỉ dào dạt, nghe như người trên lầu vừa mới rời giường.

Khoảng một nén nhang sau, đầu tiên là một làn gió thơm thoảng qua, sau đó mới xuất hiện một đôi giày thêu làm từ vải lụa màu lam từ dưới lầu từ từ đi xuống.

Vừa ngẩng đầu lên Lê Tường lập tức cảm thấy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng chân chính nhìn thấy thứ gì gọi là da thịt như ngọc, gương mặt như vẽ.

Ở cái thời đại không có bao nhiêu mỹ nhân này, lại xuất hiện một mỹ nhân chỉ cần tô một chút son, kẻ chút lông mày cũng có thể sánh được cùng những đại minh tinh thời hiện đại. Quả thực vẻ đẹp của nàng ấy rất phù hợp với thẩm mỹ của người ở thời hiện đại!

“Tiểu nha đầu, ngươi muốn mua sách cho huynh đệ trong nhà ư?”

“Không, không phải…… Ta muốn mua cho mình tự học.”

Nghe được nàng muốn mua về tự mình học, hứng thú của bà chủ mỹ nhân kia lập tức tăng thêm vài phần.

“Thật hiếm có một cô nương chịu khó học hành như vậy, ta phải chọn cho ngươi một cuốn thật hay mới được.”

Nàng ấy xoay chuyển vòng quanh kệ sách, nhấc lên vài cuốn sách thẻ tre nhưng đều cảm thấy không hài lòng. Sau đó, đột nhiên nàng ấy nghĩ đến cái gì đó, cho nên lại đi lên lầu. Tới khi bà chủ mỹ nhân kia đi từ trên lầu xuống, trên tay đã có thêm hai cuốn sách thẻ tre.

“Qua đây nào, tiểu nha đầu, ngươi nhìn xem, hai cuốn này như thế nào.”

Lê Tường theo bản năng muốn tiến lên nhìn xem, nhưng lại phát hiện bên trên cuốn sách thẻ tre kia không chỉ có chữ, còn có hình vẽ nữa. Chữ đầu tiên, nàng không cần biết chữ, chỉ cần nhìn hình vẽ cũng biết đó là chữ Sơn.

Cuốn sách này đúng những gì nàng cần rồi!

“Có thích không?”

“Có có có! Thích! Bao nhiêu tiền cuốn sách này vậy?”

Bà chủ mỹ nhân kia cười cười, thanh âm rất là ôn nhu.

“Mười ngân bối.”

Lê Tường: “……” Cái gì cơ???

Mười ngân bối!! Không đùa đấy chứ!?
Bình Luận (0)
Comment