Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 117

“Lại đây, ta đo kích cỡ cho ngươi.”

Lê Tường tỏ ra rất nghe lời, đứng lên cho Quan thị đo kích cỡ. Trong nhà không có thước dây thừng hoặc những loại thước làm bằng sợi bông linh tinh khác, chỉ có một cái dây vải, đo tới đoạn nào thì vạch một cái dấu làm ký hiệu, tới khi chuẩn bị làm quần áo, sẽ dùng đoạn vải có ký hiệu đó để so sánh.

Nàng nhìn dấu của mình ngắn hơn của biểu tỷ tới vài gang tay, quả thực nghẹn ngào không nói nổi nên lời. Cô nương nào chẳng muốn vóc dáng của mình no đủ chứ?

Chẳng qua nàng mới mười ba tuổi, chỉ cần chú ý bồi dưỡng một chút, chắc chắn sẽ nở nang thôi!

Lê Tường không còn mặt mũi nào đi hỏi nương của nàng nữa, sau khi đặt cuốn sách thẻ tre vào buồng trong, nàng lập tức xuống lầu chăm sóc bột củ sen, còn thuận tiện giám sát công trình xây bệ bếp.

Ngay cả những kiểu nội y nàng nghĩ tới, nàng cũng không có cách nào mở lời được, chỉ có thể chờ sau khi nương làm xong áo lót, nàng lại ra tay sửa lại cho biểu tỷ thôi.

Rất nhanh, khoảng thời gian một buổi chiều đã trôi qua, sư phụ Tào và đệ tử của hắn đã rời đi trước khi trời tối rồi.

Lê Tường và biểu tỷ cùng nhau đổ bớt nước khỏi chậu bột củ sen đã lắng đọng, sau đó đổ bột củ sen còn ướt vào trong mấy cái túi vải, chờ sau khi nó khô là có thể sử dụng được.

Bận rộn hồi lâu xong, nàng mới đơn giản nấu một chút mì sợi cho bữa tối.

Trời dần về đêm, Lê Giang và thê tử ngủ trên giường nhỏ mới dọn trên buồng trong, hai người đang nhỏ giọng thương lượng những chuyện cần làm ngày mai, Lê Tường lại châm đèn dầu học tập những chữ chưa biết trên cuốn sách thẻ tre.

Nàng biết học tập dưới ánh sáng đèn dầu trong khoảng thời gian dài sẽ không tốt cho mắt, vì vậy nàng chỉ tính toán học chừng nửa canh giờ thôi. Mục tiêu trong nửa canh giờ này là phải nhớ kỹ hai mươi chữ.

“Biểu tỷ, dù sao ngươi cũng không ngủ được, có muốn qua đây học cùng ta hay không?”

“Ta? Ta đâu cần biết chữ, với lại ta ngốc lắm, học không được đâu.”

Lê Tường: “……”

“Suy nghĩ này của ngươi không đúng rồi, vì sao lại tự coi thường chính mình như vậy? Ngươi dựa vào đâu mà bảo mình ngốc? Chẳng phải ngươi học làm bánh bao rất nhanh sao? Buổi chiều ta nhìn ngươi khâu vá quần áo rất khéo léo đó? Những thứ đó ta không biết làm đâu. Cho nên mới nói, ngươi không hề ngốc chút nào!”

Quan Thúy Nhi ngây dại.

Nàng ấy không hề ngốc sao? Thế nhưng tại sao từ khi còn nhỏ, cả gia nãi bá nương đều nói nàng như vậy? Nàng nghe quá nhiều những lời như vậy rồi, nào là đầu heo, óc heo, ngu muốn chết, chẳng biết làm cái gì hết….

Chỉ là những lời biểu muội nói dường như cũng rất có đạo lý, nàng ấy biết làm giày, biết may quần áo, cũng học xong cách làm bánh bao, học được một chút cách làm mì sợi, còn biết làm sủi cảo nữa. Dường như…dường như nàng ấy cũng không có ngốc lắm.

“Lại đây, lại đây, hai chúng ta cùng nhau học. Ngươi chưa từng học, làm sao biết mình không học được?”

Lúc này, khi Lê Tường lại gọi thêm lần nữa, Quan Thúy Nhi không còn từ chối nữa, nàng ấy trực tiếp đi qua bên đó, ngồi bên cạnh biểu muội cùng nàng học biết chữ.

“Chữ này đọc là Sơn, Sơn trong từ Đại Sơn. Biểu tỷ, ngươi dùng ngón tay chấm một chút nước đi, chúng ta vừa viết lên bàn vừa nhớ, cứ viết như vậy thêm mấy lần nữa, sẽ nhớ lâu hơn một chút.”

“Được……”

…………

“Chữ này là chữ Nhân, nét bút rất ít, rất đơn giản……”

Lê Tường vừa tự học vừa dạy biểu tỷ. Có một vài hình tượng nhìn không rõ là Giang hay là Hà, nàng lập tức đánh dấu chúng lại chờ qua ngày mai đi hỏi vị Liễu phu nhân kia.

Sau khi học được chừng nửa canh giờ, nàng lập tức cất cuốn sách thẻ tre đi, tắt đèn để ngủ.

Tất cả mọi chuyện cứ nóng vội chắc chắn sẽ không thành công, hôm nay nàng đã nhớ được chừng mười mấy chữ, cũng không quá ít so với mục tiêu.
Bình Luận (0)
Comment