Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 303

Dù sao thân phận tam chưởng quầy này của nàng cũng chỉ trên danh nghĩa thôi, đâu nhất thiết phải tới tửu lầu của người ta để hai bên đều không được tự nhiên chứ, biết vị trí của nó ở đâu là được, về sau bớt tới đây thôi.

Lê Tường từ tửu lầu đi ra, cả người cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

May mắn là rời khỏi đó rồi, nếu thật sự ở lại nhìn Liễu thiếu gia bán công thức đó với giá 3000 ngân bối, nàng sợ là sẽ buồn bực đến hộc máu, tới mấy ngày sau cũng hối hận không ngủ được.

Haizz, nàng không có mệnh nhận được khoản tiền đó nha.

Lê Tường bình phục lại tâm tình, sau đó nàng quay đầu hỏi thăm một vị đại nương ven đường về chợ bán hoa và chim.

Cửa hàng nhà nàng quá đơn điệu, nàng đã sớm muốn mua chút cây xanh về rồi, nhưng vẫn luôn không rút được thời gian đi mua. Nghe đại nương đó nói khu chợ kia cách đó không xa, nàng lập tức quyết định đi qua đó xem.

Trong lòng nàng đã có mục tiêu, nàng muốn mua một cây quất vàng, trầu bà, hay cây ngọc bích trở về. Kết quả khi bước vào chợ, hai mắt nàng đã bị những thứ trong này hấp dẫn.

Nào là chậu lớn chậu nhỏ, nào là cây to cây bé, hai mắt muốn nhìn tới rơi ra.

Nàng không chỉ nhìn thấy cây quất vàng, cây trầu bà, còn thấy được các loại hoa lan hoa mai hoa cúc.

Hiện giờ đúng là thời điểm hoa cúc nở rộ, nhìn từng bồn cây nở đầy hoa cúc rực rỡ đủ mọi sắc màu, thật sự là đáng yêu cực kỳ.

Cơ hồ trước cửa mỗi gian cửa hàng đều bày đầy các loại chậu hoa, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên vào nhà ai trước.

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”

Lê Tường nghe thấy thanh âm nhưng chưa kịp phản ứng lại, đã bị một bàn tay to vươn tới đẩy qua một bên.

“Toàn thân bốc lên mùi bần cùng, đúng là cái đồ nghèo kiết hủ lậu.”

Nam nhân dẫn đầu kia cất lên những lời cực kỳ khắc nghiệt, ánh mắt hắn nhìn Lê Tường y như nhìn đống rác rưởi bên đường, thấy Lê Tường không còn chặn đường nữa, lúc này hắn mới mời người phía sau đi xem hoa.

“Cô nương bị doạ sợ rồi sao?”

Nghe có người hỏi nàng, Lê Tường phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói không có.

“Ông chủ, vừa rồi là hạ nhân nhà ai vậy? Thật hung ác.”

“Bọn họ ư? Là tay sai đắc lực của Liễu lão gia thành nam, đều là đám gia hỏa để mắt cao tới đỉnh đầu. Chẳng qua chỉ là đám hạ nhân mà thôi, chúng ta không thèm so đo với chúng.”

Lê Tường vỗ vỗ bùn đất dính vào váy, nàng lập tức nhớ tới vị huynh trưởng của Liễu phu nhân kia. Chỉ cần nhìn bộ dáng nô tài là có thể suy ra tính cách của chủ nhân bọn họ.

“Liễu phu nhân này thật quái lạ. Hàng năm cứ vào thời điểm này, bà ta nhất định phải mua một đống lớn hoa cúc trắng mang vào Liễu phủ. Rõ ràng hôm nay là ngày sinh âm của Liễu lão gia tử, ngày giỗ của lão gia tử mới qua rồi.”

Ông chủ vừa lẩm bẩm vừa vào cửa hàng.

Lê Tường nghe được từ ngày giỗ kia thì sửng sốt.

Thiếu chút nữa nàng đã quên, dường như mấy ngày hôm trước chính là ngày đại ca nàng rơi xuống nước.

Nương vẫn luôn tin tưởng rằng đại ca chưa chết. Nhưng phụ thân thì khác, ngoài miệng phụ thân vẫn nói không tin, vậy mà trên thực tế hàng năm mỗi lần đến ngày này, phụ thân đều sẽ lặng lẽ chuẩn bị đồ tế bái. Bởi vậy nương lại càng thêm thương cảm, bệnh cũng khi ổn khi không.

Nghĩ vậy, nàng cũng không còn tâm tình để đi ngắm chậu hoa cây cảnh này nữa, lúc tới tay không thì hiện tại lại tay không xoay người rời khỏi.

Thời điểm về đến nhà, nàng lặng lẽ thò cái đầu vào trong dò xét trước, muốn đánh tiếng với biểu tỷ, kết quả vừa thò cái đầu vào đã bị nương bắt gặp.

“Đã về tới cửa hàng nhà mình rồi thì lén lút làm gì? Hoá ra ngươi còn biết trở về cơ đấy. Tiến vào đi.”

Lê Tường cười hắc hắc, vừa đi vào đã làm nũng ngồi xuống bên người nương, đưa bao lớn bao nhỏ những thứ đồ ăn ngon ra trước mặt bà
Bình Luận (0)
Comment