Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 337

Nhìn bộ dáng nhón chân mong chờ ở đầu ngõ của ba người nhà kia, Ngũ Thừa Phong muốn an ủi chính mình cũng không an ủi nổi.

Bởi vì vừa nhìn một cái đã biết nhà người ta đang ngóng đợi thông gia rồi……

Ngũ Thừa Phong nghe được thanh âm cõi lòng chính mình đang tan nát. Hắn còn chưa kịp thổ lộ tâm tình của mình cho nha đầu Lê Tường kia, vậy mà giờ đã không có cơ hội nữa.

Trong tâm trạng ủ dột của Ngũ Thừa Phong, một chiếc xe ngựa đi qua trước mặt hắn, và rất nhanh sau đó, chiếc xe ngựa này ngừng lại ở đầu ngõ Lê gia.

Từ vị trí hắn đứng chỉ thấy mỗi đằng sau xe ngựa, bởi vậy không nhìn thấy người vừa bước xuống xe là ai.

Thế nhưng, người có thể ngồi xe ngựa tới đây, chắc chắn điều kiện trong nhà rất tốt. Nói gì thì nói, kẻ tầm thường lại nghèo khó như hắn đâu thể so sánh được với người ta?

Ngũ Thừa Phong ủ rũ cụp đuôi trở về tiêu cục. Bởi vậy, hắn không hề thấy một màn Lê gia mẫu tử ôm nhau khóc thành một đoàn khi chiếc xe ngựa kia đi xa.

Dù trong lòng Quan thị đã có chuẩn bị, nhưng vừa thấy nhi tử, bà vẫn không nhịn được rơi lệ không ngừng. Kể cũng lạ, bà chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nhi tử của mình rồi.

Liễu Trạch cũng vậy. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt vừa kích động vừa đầy yêu thương của phu thê Lê gia kia, đầu óc hắn không tự chủ được đã hiện lên những hình ảnh từ nhỏ.

Từ nhỏ hắn đã là một hài tử hiểu chuyện, yêu thương phụ mẫu, quan tâm muội muội. Kể cả khi người một nhà bọn họ tách ra nhiều năm như vậy, nhưng huyết mạch thân tình vẫn còn nồng ấm trong huyết quản. Và lúc này, chúng nó nói cho hắn, hai người này mới đúng là phụ mẫu thân sinh của hắn.

Đầu tiên là hai mẫu tử này ôm nhau khóc rống lên, sau đó Lê Giang cũng đi lên, mỗi tay ôm một người thân của hắn và yên lặng rơi lệ.

Lê Tường và Kim Vân Châu cũng bị một màn này cảm nhiễm mà nước mắt lưng tròng.

Người một nhà đều khóc sưng cả mắt, một hồi lâu sau mới ngừng lại được.

“Phụ mẫu, vào trong phòng đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị cảm.”

Liễu Trạch kêu một tiếng phụ mẫu này rất nhẹ nhàng, tự nhiên, cứ ngỡ như giữa bọn họ chưa từng có mười năm chia cách kia.

Thấy hắn phóng khoáng nhận phụ mẫu như vậy, cục đá trong lòng Lê Tường cũng rơi xuống đất.

Nàng chỉ sợ hắn không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng mình, không gọi được hai tiếng này, sẽ làm phụ mẫu thương tâm khổ sở.

“Đi thôi đi thôi, vào trong phòng. Tẩu tử còn mang thai đó, đứng lâu ở bên ngoài không tốt.”

Lê Tường lôi kéo Kim Vân Châu vào cửa hàng trước.

Hôm nay biết bọn họ muốn tới, người một nhà Lê gia đã sớm đóng cửa hàng từ lâu, lại dọn dẹp sạch sẽ bên trong một lần.

Đã vậy, Quan Thúy Nhi còn lo lắng nếu thấy nhiều người, bọn họ sẽ không được tự nhiên, cho nên sau khi quét tước xong, nàng ấy đã mang theo tỷ muội Đào Tử qua cửa hàng thịt hầm.

Còn Quan thị, bà sợ mùi vị khói dầu trong phòng bếp sẽ làm Kim Vân Châu khó chịu, bà còn chi một số tiền lớn qua tiệm dầu thơm, mua một chút bình hương thơm về xịt trong phòng cho thơm nữa.

Thấy mùi vị quái dị trong phòng bếp, Kim Vân Châu tự nhiên đã hiểu nguyên nhân vì sao, bởi vậy trong lòng nàng ấy, độ hảo cảm với công công bà bà này lập tức tăng lên.

Phải biết rằng lúc trước khi lần đầu nàng ấy bước vào Liễu phủ, phu thê Liễu Thịnh kia căn bản chẳng quan tâm chút nào.

Thậm chí hai người đó còn sắp xếp cho nàng ấy mở một gian phòng ngủ mang theo mùi ẩm mốc, đừng nói tới chuyện xịt hương thơm, trong phòng còn không được quét dọn tử tế.

Lúc ấy nàng ấy đã tức giận đến mức trực tiếp qua khách đi3m ở lại, A Trạch còn đi theo xin lỗi hồi lâu.

Chỉ cần so sánh như vậy thôi cũng đủ để biết được ai thực tâm đối đãi và có lòng.
Bình Luận (0)
Comment