Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 343

Lần trước tên đó đi dạy người của Cẩm Thực Đường một lần đã được năm ngân bối, thế nhưng chẳng thấy tên đó chia cho người trong phòng bếp một xu nào.

“Bày ra bộ dáng hào phóng như vậy cho ai xem chứ? Bình thường bất kỳ chuyện tốt nào đều rơi vào đầu ngươi, tại sao ngươi không dứt khoát đi ra ngoài mở cửa hàng làm lão bản luôn đi?”

Khương Mẫn không đáp lời, hắn chỉ chuyên tâm nhào bột mì trong chậu. Thế nhưng hắn nhịn được, còn tên đồ đệ của hắn lại là một kẻ thẳng tính, đồ đệ của hắn không nhịn nổi khi sư phụ bị người khác mỉa mai như vậy, lập tức đáp trả.

“Có vài người dù chua chát tới mức nào cũng không còn cách khác. Lúc trước chuyện tốt này chính là một đám đều không cần mới rơi xuống trên đầu sư phụ ta. Hiện giờ nhìn sư phụ ta được tăng chút tiền lương rồi nhận được vài đồng tiền thưởng đã sớm đỏ mắt lắm rồi. Nếu biết có ngày hôm nay tại sao ngày hôm qua còn làm vậy!”

“Ta phi! Ai đỏ mắt ganh tỵ với hắn? Chẳng qua chỉ là một đầu bếp của trà lâu nho nhỏ, mỗi tháng chỉ được một chút tiền công một chút như vậy, keo kiệt muốn chết.”

Hắn ta nói ra lời này quá quái lạ, bởi vậy rất nhiều người trong phòng bếp đều không phản ứng lại. Chẳng lẽ Lưu Hữu Kim này không phải đầu bếp của trà lâu bọn họ sao?

“Đều nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nhiều năm như vậy, nhưng năm nào cũng chỉ có một chút tiền công như vậy, ta ở nơi này đã phát chán rồi.”

“Nếu đã phát chán rồi thì ngươi cứ việc đi thôi.”

Liễu Trạch với khuôn mặt nặng nề đi vào trong phòng bếp.

Trong quá khứ, khi nhìn thấy chủ nhân, vẻ mặt Lưu Hữu Kim đều nở nụ cười lấy lòng, còn tỏ ra cực kỳ ân cần, nhưng hôm nay nhìn thấy Liễu Trạch, hắn ta chỉ hừ lạnh một cái.

“Chủ nhân tới ư? Nói thật, không cần ngươi nói ta cũng phải đi. Hiện giờ ngươi đã không còn là Liễu thiếu gia nữa mà vẫn bày trò như vậy, thật là nực cười.”

Hắn ta nói chuyện chắc chắn như vậy, trong lòng Liễu Trạch cũng hiểu, chắc chắn hắn ta đã tìm được nhà nào tốt hơn rồi.

Không sao.

“Chưởng quầy Miêu, kết toán tiền công cho vị đầu bếp Lưu này đi, bây giờ cho hắn rời đi ngay lập tức.”

“Đi thì đi!”

Lưu Hữu Kim ném giẻ lau xuống sao đó xoay người lập tức kéo chưởng quầy Miêu đi ra ngoài, lúc gần đi, hắn ta còn ném một ánh mắt đầy ẩn ý cho huynh đệ của mình.

Liễu Trạch nhìn sắc mặt của đám người trong phòng bếp, bản thân hắn cũng có tính toán cả rồi.

Sau khi im lặng một lát, hắn mới mở miệng hỏi: “Còn ai muốn rời đi nữa thì lập tức đi theo chưởng quầy Miêu kết toán tiền công đi. Nếu còn cố nán lại, vậy cứ chờ ở đây, ta sẽ ký khế ước thêm một lần nữa.”

Vừa nghe nói ký khế ước thêm một lần nữa, đám người Lưu Hữu Kim lập tức không đứng yên nổi, sau đó lần lượt từng người trong số bọn họ rời khỏi phòng bếp. Tính cả Lưu Hữu Kim, vậy là có ba đầu bếp, ba tiểu đồ đệ, và hai tiểu nhị đều đi tìm chưởng quầy Miêu kết toán tiền công.

Kỳ thật tiền công làm việc ở Cửu Phúc trà lâu không ít. Chỉ là bây giờ chủ nhân đã không còn thân phận Liễu thiếu gia nữa, dẫn tới thời gian gần đây có rất ít phu nhân tiểu thư tới ăn điểm tâm.

Kỳ thật, vẫn có nhiều người tới mua bánh bao, nhưng tiền thưởng kia lại không chia cho bọn họ, lại thêm trà lâu khác chi nhiều tiền hơn muốn mướn bọn họ qua bên đó, hiển nhiên bọn họ đã động tâm rồi.

Tục ngữ nói, người hướng nơi cao, nước chảy chỗ trũng, chủ nhân cũng không thể trách bọn họ nha.

Mấy người bọn họ nhất quyết muốn rời đi, khiến đầu chưởng quầy Miêu to như cái đấu, nhưng hắn nghĩ gì thì nghĩ, cuối cùng vẫn phải kết toán tiền công cho bọn họ.

Xong xuôi, hắn lập tức quay đầu chường gương mặt đưa đám của mình ra hỏi Liễu Trạch có cần treo thẻ bài thực đơn ra ngoài hay không.

Bình Luận (0)
Comment