Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 363

“Không đâu, các ngươi cứ làm đồ ăn của các ngươi đi. Chốc lát nữa ta sẽ đưa hắn về cửa hàng ăn cơm.”

Lê Tường vừa nói hết lời đã nhìn thấy vẻ mặt Khương Mẫn đầy ý tứ ta hiểu, ta hiểu rồi, cuối cùng hắn giữ nguyên cái vẻ mặt quái dị đó mà đi ra cửa. Có điều sư phụ vừa đi, đệ tử đã tới.

“Lê cô nương, nếu không ngươi ra ngoài gọi hắn đi. Hơn một canh giờ rồi, hắn vẫn luôn tay luôn chân, không chịu nghỉ ngơi.”

“Hơn một canh giờ rồi?”

Lê Tường nhíu nhíu mày, bản thân nàng làm việc quá hăng say, quên mất thời gian, lại để cho Ngũ Thừa Phong làm việc trong thời gian dài như vậy, thật sự có chút thất lễ.

Không đúng rồi, dù bình thường hắn cũng rất chịu thương chịu khó, nhưng chăm chỉ tới mức này thì hơi không thích hợp……

Lê Tường không suy nghĩ cẩn thận, nàng lại vội vàng ra ngoài gọi Ngũ Thừa Phong một tiếng, bảo hắn mình sắp về cửa hàng, lúc này hắn mới chịu ngừng việc trong tay.

Làm thời gian dài như vậy, quần áo trên người hắn đã sớm lấm lem hết cả, ống quần cũng dính đầy bùn.

Nhìn hắn lúc này, lại mơ hồ trở về với hình dáng tiểu hài tử Ngũ Thừa Phong đáng thương của trước kia.

Cảm thấy tội lỗi, bỗng nhiên nàng lại kéo hắn qua đây để hắn làm cu li nửa ngày cho mình.

“Tứ ca đi rửa tay thôi, chúng ta chuẩn bị đi rồi.”

Hai người dọn dẹp đơn giản một phen, sau đó qua tiệm thợ rèn kia trước. Ông chủ bên đó đang mỏi mắt ngóng trông, khi nhìn thấy Lê Tường tới, lão mới lộ ra nụ cười vui mừng.

“Lê cô nương, ta đã làm xong cái nồi ngươi yêu cầu rồi, ngươi vào nhìn một cái xem?”

Lão lấy một thứ gì đó màu đen tuyền từ trong nhà ra đưa cho nàng, thoáng nhìn qua một cái cũng biết thứ này không khác là mấy so với hình vẽ của Lê Tường.

Đúng vậy, chỉ nhìn một cái thôi, Lê Tường đã thấy vui cực kỳ rồi.

“Đúng là cái nồi ta yêu cầu rồi, ông chủ à, một cái này giá bao nhiêu tiền?”

“Một cái có giá 280 đồng bối, nếu cô nương đặt nhiều vậy ta lấy 250, bảo đảm sẽ giao hàng tận nhà.”

250 đồng bối, giá này dường như không quá đắt. Kỳ thật Lê Tường cũng không am hiểu quá về giá hàng hoá của thời đại này, ngoại trừ mấy thứ thường dùng như gạo, dầu, muối, còn lại những mặt hàng khác nàng đều mơ mơ hồ hồ. Ngay ở lúc nàng chuẩn bị đồng ý, Ngũ Thừa Phong bên cạnh lại mở miệng.

“Ông chủ à, bán một cái giá 250 hơi cao rồi? Nồi sắt này đâu có lớn, vừa bé vừa mỏng thế này, theo ta nhiều nhất chỉ đáng 150 thôi.”

Giá cả đang bình thường, bỗng dưng bị người ta cắt đi 100 đồng bối, khiến ông chủ bị doạ sợ.

“150 lại không bán được, nguyên liệu cũng đắt lắm!”

Theo bản năng, ông chủ vẫn cảm thấy nam nhân này sẽ là người trả tiền, cho nên khi lão nghe được Ngũ Thừa Phong nói như vậy, sợ sẽ vứt bỏ mối làm ăn lớn này, cuối cùng nghĩ một chút, lão quyết định hạ giá.

“240, được không? Dù sao cũng phải cho chúng ta kiếm một chút chứ.”

Ngũ Thừa Phong lại không phải người mù, hắn nhìn ra cái giá này chưa chạm tới đáy đâu, ông chủ đối diện chưa có biểu tình đau như cắt từng miếng thịt, vậy là vẫn còn tiếp tục hạ giá được.

“Một trăm tám.”

“Một trăm tám là chúng ta lỗ vốn rồi! Không bán được!”

“Thế thì hai trăm, không tăng được nữa đâu. Nếu không được ta chỉ mang cái nồi này đi thôi.”

Nói xong, Ngũ Thừa Phong lại quay sang Lê Tường chớp chớp mắt, vẻ mặt Lê Tường ngây ngốc cũng gật gật đầu theo hắn.

Ông chủ tiệm thợ rèn trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Bán một chiếc giá 200, lại đặt số lượng lớn, lợi nhuận của lão vẫn rất nhiều.

“Hai trăm thì hai trăm, tiểu huynh đệ, ngươi cũng đủ tàn nhẫn.”

Lê Tường nuốt nuốt nước miếng, như vậy một cái được bớt 50 đồng bối, 40 cái chính là hai ngân bối đó, tại sao hắn lợi hại như vậy?

Ngũ Thừa Phong cầm cái nồi, lại phát hiện nha đầu bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Bình Luận (0)
Comment