Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 372

Ai cũng biết thứ đậu nành kia cực kỳ cứng, thật sự rất khó để tưởng tượng một thứ lương thực cứng như vậy lại có thể làm ra một món ăn non mềm tới mức này.

“Ăn ngon ăn ngon!”

Người đầu tiên ăn thử đã khen không ngớt miệng, những vị khách nhân khác cũng không khỏi càng thêm chờ mong vào chén đồ ăn của mình.

Tào phớ vị ngọt làm nhanh nhất, cũng lên bàn nhanh nhất, sau đó mới tới vị mặn.

“Ăn quá ngon! Ông chủ lại cho ta thêm một chén!”

Món tào phớ này vừa ăn ngon vừa no bụng, giá lại rẻ như vậy, ai cũng muốn nếm thử thêm một chút.

Nghe bên ngoài thỉnh thoảng lại có thanh âm gọi thêm một chén nữa, Hạnh Tử rất nhanh trí, nàng đã lập tức bắc thêm cái nồi nữa lên bếp đun thêm một nồi sữa đậu nành. Chờ một nồi trước bán gần xong, nồi mới cũng chuẩn bị xong rồi.

Bán tào phớ giá một đồng bối một chén cũng được không ít lợi nhuận, hơn nữa đồ ăn lên bàn rất nhanh, cơ hồ không cần khách nhân phải chờ đợi.

Lê Giang cứ thu tiền một bàn này lại sang một bàn khác, trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Tin tức Lê gia vừa cho ra một món ăn mới, không đến một canh giờ đã truyền tới tai mấy nhà trong thành.

Bọn họ đều là người lúc trước bị ba món đồ ăn kia của Lê Tường làm kinh diễm đầu lưỡi. Hầu như tửu lầu nhà ai cũng muốn có một đầu bếp làm ra những món ăn mới lạ, hương vị còn không tồi như vậy.

Chẳng qua lúc bọn họ nghe nói nàng đã tự mình mở cửa hàng rồi, ngay cả tửu lâu lớn như Đông Hoa cũng dập tắt tâm tư muốn mời nàng.

Thế nhưng không mời thì không mời, bọn họ vẫn phái người chú ý tới động tĩnh của Lê gia.

Đặc biệt là Đông Hoa.

Thế nhưng khi người phụ trách của Đông Hoa vừa nghe nói món ăn mới này chỉ có giá một đồng bối một chén, hắn lập tức khịt mũi coi thường, sau đó chẳng thèm nghe hết tin đã đuổi người báo tin đi.

“Ta chẳng hiểu chủ nhân kiêng kị đám người đó ở điểm gì, chỉ là một tiểu nha đầu nho nhỏ, làm những món đồ ăn vớ vẩn, không lên nổi mặt bàn.”

Đâu giống như Đông Hoa bọn họ, một mâm rau xanh cũng bán được hơn trăm đồng bối.

Người như tiểu nha đầu kia, chẳng làm nên trò trống gì đâu.

Lúc này Lê Tường chẳng làm nên trò trống gì đang nằm cuộn tròn như con tôm trên giường, ngần ấy năm không chịu tới, nhưng một khi tới là cuồn cuộn mãnh liệt.

Đau cũng vẫn là đau, động cũng không dám động, thật sự khiến nàng khó chịu cực kỳ.

Mãi cho đến buổi chiều, uống đầy một bụng nước gừng đường đỏ, lại uống chút thuốc nương sắc cho, lúc này nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng có thể ngồi dậy viết chữ, làm sổ sách.

“Sư phụ, hôm nay bận quá, ta quên mất cái đậu hũ ngươi ép rồi……”

Đào Tử bưng ngăn kéo đựng đậu hũ nén kia lên, hơi có chút thấp thỏm nhìn sư phụ.

Lê Tường có chút đáng tiếc, tới bây giờ chắc đậu hũ bên trong vẫn ăn được, nhưng hương vị sẽ giảm rất nhiều.

“Không sao mà, ta ở trên này cũng nghe thấy, bên dưới rất bận rộn, ta không trách ngươi, ngay cả ta cũng quên.”

Nếu không phải cửa hàng đã bán hết sạch chỗ đậu nành phụ thân ngâm tối hôm qua, chỉ sợ lúc này Đào Tử vẫn đang bận rộn trong bếp.

“Mang thứ này qua cửa hàng thịt hầm đi, sau khi bỏ lớp băng gạc bên ngoài, cắt chúng thành khối nhỏ, bỏ vào trong nước chát hầm chừng nửa canh giờ, chúng ta cứ ăn tạm món này đi.”

Kiểu gì cũng không thể ném đi thứ lương thực lớn như vậy.

“Đúng rồi, Đào Tử, hôm qua ta dặn phụ thân ta qua bên tửu lầu nói chuyện với sư phụ Chu, phụ thân ta đã đi chưa?”

“Đi rồi, ngay lúc ngươi vừa ngủ, hắn đã đi rồi, chừng nửa canh giờ mới về.”

Lê Tường gật gật đầu, lúc này nàng mới từ từ đi xuống lầu.

Ba ngày liên tiếp, nàng đều bị vây ở trên lầu.

Cũng vì tới kỳ s1nh lý, nên sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, kể cả ăn những món bổ m.á.u như gan heo, thịt nạc vẫn không bồi bổ được.
Bình Luận (0)
Comment