Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 394

“Lần này ngươi muốn tới Dụ Châu, lại vừa lúc mấy ngày trước đây, ta trở về thấy mọi người trong nhà đang làm thịt vịt, nên tiện thể làm ra cái này cho ngươi.”

Ngũ Thừa Phong nghe xong, trái tim lập tức nhảy lên bùm bùm không ngớt.

Hắn cũng không biết vì Lê Tường đột nhiên đối xử tốt với hắn, hay là lớp lông nhung của vịt quá ấm áp, chỉ biết rằng lúc hắn trở lại tiêu cục, cả người vẫn bị vây trong trạng thái ngơ ngác.

Đại Lưu thấy hắn ngây ngốc ôm một thứ gì đó màu đen thui, thì tiến lên kéo ra, lén lút nhòm vào, nhưng hai mắt còn chưa phát hiện được điều gì, cái túi kia đã bị người ta cướp lại.

“Thứ gì vậy? Một loại bảo bối ư?”

“Là một thứ rất hữu dụng, ngươi đừng lấy, cầm đi ta sẽ nóng ruột lắm.”

Ngũ Thừa Phong bỏ bao tay vào trong rương, sau đó hắn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Nhưng dường như hắn vẫn không yên tâm về Đại Lưu, cho nên chốc lát sau hắn lại chạy về cất bao tay vào trong lòng ngực.

Đại Lưu: “……”

Tiểu tử này đúng là thần giữ của, ngươi định làm gì chứ?

Ngay sau đó, Ngũ Thừa Phong đã lao như một cơn gió vào trong phòng sư phụ.

“Sư phụ sư phụ, có một vụ mua bán, ngươi có làm hay không?”

Tiêu đầu Sài theo bản năng bịt kín túi tiền của mình, từ chối cực kỳ kiên định.

“Không làm!”

“Sư phụ, thật sự là một vụ mua bán cực kỳ cực kỳ có lợi đó!”

Ngũ Thừa Phong lấy đôi găng tay từ trong lòng mình ra, nhưng chỉ đưa cho sư phụ hắn một cái.

“Sư phụ ngươi đeo lên xem.”

Tiêu đầu Sài có chút ghét bỏ, nhưng khi hắn cầm thứ đệ tử mình đưa cho lại thấy có chút ngoài ý muốn, thứ này cực kỳ nhẹ, hoàn toàn không giống với thứ được nhồi bông như hắn vừa tưởng tượng.

Dụ Châu bên kia cũng có loại bao tay này, nhưng không phải có năm ngón tay.

Hắn duỗi tay thử một chút, hơi bé, nhưng!

Thực ấm áp!

Tiêu đầu Sài không ngu ngốc, hắn lập tức hiểu được ý của đệ tử nhà mình. Thứ này nhẹ như vậy, lại giữ ấm cực tốt, nếu làm nhiều một chút rồi kéo tới Dụ Châu kia, tuyệt đối có thể hung hăng kiếm một khoản.

Tuy bọn họ chịu trách nhiệm áp tiêu, nhưng mang một chút hàng lậu bỏ lên xe ngựa không bỏ ra bên ngoài vẫn được.

“Trong bao tay này là thứ gì đó?”

“Là lông nhung vịt, chính là khối lông mềm ở trước n.g.ự.c con vịt đó. Trong tay ta chắc chắn là đôi bao tay lông nhung vịt duy nhất trong toàn bộ thành An Lăng này. Sư phụ, thế nào, muốn cùng làm hay không?”

Ngũ Thừa Phong lấy bao tay về như cất một món bảo bối vậy. Tiêu đầu Sài lại không hề nghĩ ngợi gì đã gật đầu.

“Làm, tội gì không làm.”

Hắn lấy mười ngân bối, Ngũ Thừa Phong cũng lấy mười ngân bối, hai người kết phường, sau khi bán hết hàng lại chia lợi nhuận.

“Sư phụ ngươi chờ ngồi lấy tiền đi!”

Ngũ Thừa Phong cầm tiền rời đi. Ngay ngày hôm sau, hắn không nhàn rỗi một khắc nào bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu lông vịt.

Bởi vì hiện giờ mọi người chưa biết được giá trị của lông nhung vịt, hơn nữa hắn chỉ thu một nhúm lông ở ức vịt thôi nên giá cực kỳ rẻ, một khối lông nhung của con vịt chỉ cần bốn, năm đồng bối đã thu được.

Thu được hai ngày, hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ nên đi xem xét lông n.g.ự.c của ngỗng, vậy mà lại phát hiện lông n.g.ự.c của ngỗng lớn hơn, vừa mềm mại vừa dày hơn lông n.g.ự.c của vịt. Bởi vậy, hắn dứt khoát thu luôn cả lông nhung ngỗng mang về.

Thu được vài túi to đùng, khiến cho không khí trong phòng trở nên thối hoắc

“Tiểu Ngũ, tiểu tử này, bao giờ ngươi chuyển đám lông của ngươi đi vậy? Quá thối.”

Ngũ Thừa Phong trừng hắn một cái.

“Thối có bằng cái chân thối của ngươi không? Ta có bắt ngươi tắm táp với rửa chân mỗi ngày không?”

“Hai chuyện này không giống nhau mà, ta ngửi chân ta đã quen rồi.”

Ngũ Thừa Phong: “……”

“Vậy ngươi lại luyện thêm một thói quen đi, ta còn phải thu thêm mấy ngày nữa.”
Bình Luận (0)
Comment