Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 420

Bởi vì người nhà mẹ đẻ của đại tẩu tới, cho nên hai ngày này, nàng ấy phải ở trong nhà, chỉ có hai bữa cơm trưa, cơm chiều bọn họ sẽ qua đây ăn thôi.

“Đều xốc lên tinh thần nào, hôm nay không bán nửa giá nữa, có khả năng sẽ không bận như hôm qua, nhưng cũng không được lười biếng.”

Sau khi Lê Tường kiểm tra vệ sinh từng người, nàng mới thả bọn họ vào phòng bếp.

Lúc này rau xanh và thịt tươi mới đã được đưa đến, A Bố dẫn mấy người chạy bàn khác đi tới đi lui vài lần mới mang hết đống nguyên liệu kia vào trong phòng bếp.

Nhân lúc tửu lầu vẫn chưa mở cửa, bọn họ người rửa rau, người nghiền hạt đậu, không một ai để mình lười biếng, ngược lại còn có thái độ công tác vô cùng tích cực.

Bởi vì Lê Tường nói, ngay cuối năm nay, bọn họ đã được chia phần hoa hồng rồi. Dù từ bây giờ tới cuối năm chỉ còn chừng hai, ba tháng nữa, nhưng tiền ít thì cũng là tiền mà.

Lại nói, quy định là chia hoa hồng theo công sức lao động, hiển nhiên kẻ lười biếng sẽ không có phần.

Bởi vậy, chẳng ai muốn mình trở thành kẻ lười biếng xui xẻo kia.

Cuối cùng, người nhàn rỗi nhất lại là Lê Tường, nàng có chút ngượng ngùng vào trong phòng bếp, luộc mấy quả trứng cho mỗi người bọn họ một quả, xem như phần thưởng nho nhỏ.

Chờ tới khi chưởng quầy Miêu tới, hắn bắt đầu mở cửa lớn tửu lầu đón khách.

Buổi sáng mặt hàng bán chạy nhất chính là đồ ăn làm từ bột mì. Từ bánh bao thuỷ tinh bánh bao thịt, bánh bao chay tới màn thầu đều bán rất chạy, những món ăn đó đều có thể gói lại mang đi, còn mấy loại mì sợi, sủi cảo, chỉ có thể ngồi ở tửu lầu từ từ thưởng thức.

Hôm nay tửu lầu vẫn cung cấp sữa đậu nành ngọt như cũ, thế nhưng muốn uống phải mua với giá một đồng bối một bình.

Một bình đầy đủ cho hai người uống tới no, cực kỳ có lời, cho nên có khá nhiều người gọi đồ uống.

Loại sữa đậu nành này đặc trưng cho loại hàng hoá ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, bỏ nó vào thực đơn chỉ thuần tuý là cho thêm chút màu sắc chứ Lê Tường không hề có ý tưởng kiếm tiền nhờ nó.

Thứ kiếm tiền chân chính vẫn là những món rau xào, canh súp kia. Ví dụ món cá hầm ớt, một phần có giá 88 đồng bối, nhưng phí tổn thực tế chỉ tầm 30 đồng bối thôi.

Còn một lồ ng bánh bao thuỷ tinh nữa, một phần giá hai mươi đồng bối, phí tổn lại không tới ba đồng bối.

Dù hôm qua khai trương chỉ bán với nửa giá bình thường nhưng tửu lầu cũng kiếm được hai mươi ngân bối.

Hôm nay chắc chắn sẽ ít khách hơn một chút, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần kiếm tiền được là được.

“A Tường cô nương, phòng chữ Phúc trên lầu hai có hai vị khách nhân, không gọi đồ ăn cụ thể, chỉ muốn chọn một món canh mà ngươi sở trường. Nói là cho tiểu hài tử ăn, không nên bỏ cay, cũng đừng làm đồ ăn quá lớn. Ta thấy tiểu oa nhi kia chỉ hơn hai tuổi thôi.”

Lê Tường gật gật đầu.

“Đã biết, ta lập tức làm.”

Đa phần những thẻ bài thực đơn của tửu lầu bọn họ đều ghi lại các món ăn mà khách hàng chưa từng nếm thử, bọn họ không biết nên chọn món gì cũng là bình thường.

“Tiểu hài tử ăn canh súp …”

Vậy nên làm canh cá thịt nạc đi. Có điều cá và thịt trong bát canh này nên làm non mềm một chút, sẽ tốt hơn cho tiểu hài tử. Sau đó Lê Tường chọn một con cá rô hoa() để Yến Túc cầm đi làm thịt.

(

)Tên khoa học là Lateolabrax japonicus.

Thịt cá rô hoa này không tanh, lại rất mềm mại, sợi thịt cá tương đối to, thích hợp để làm canh cá.

“Sư phụ, đã g.i.ế.c xong cá, còn nhổ hết xương đi rồi.”

Vẻ mặt Yến Túc hớn hở, chỉ mong được khen ngợi. Thấy hắn như vậy, Lê Tường cũng cười, nàng vừa nhận lấy đ ĩa cá vừa khen hắn hai câu.

“Giết cá sắp thành tuyệt kỹ của ngươi rồi. Hôm nay ngươi chuyển qua rửa rau, hỗ trợ làm món xào đi, một thân mùi cá tanh như vậy không gói bánh bao được.”
Bình Luận (0)
Comment