Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 438

“Được rồi!”

“Yến Khoa tỷ, tay nghề của ngươi thật tốt, ngươi lại giúp ta làm vài thứ khác đi.”

Lê Tường lại cầm một tấm ván gỗ ra, mặt trên là hình cái quần lót được nàng dùng than cẩn thận vẽ lên.

Lúc trước nàng đã trao đổi dạng quần lót đơn giản với nương, nương cũng làm được hai cái rồi.

Tuy quần lót nương làm vẫn mặc được, nhưng hơi lỏng lẻo, không có được hiệu quả của dây thun như nàng suy đoán.

Nói vài lần nương cũng không rõ, nàng đành phải tới tìm Yến Khoa làm, nói gì thì nói người ta cũng là dân chuyên nghiệp.

Yến Khoa vừa thấy thứ này đã cảm thấy hứng thú, nàng ấy kéo Lê Tường thảo luận chi tiết tới nửa canh giờ.

Thảo luận xong rồi hai người lại cùng nhau làm một đống bông vải dùng khi có kinh nguyệt.

Biểu tỷ tiếc bông không chịu làm nhưng nàng lại không thể không làm. Dùng loại tro thảo mộc, nàng cứ cảm thấy cả người không thoải mái.

Chờ tới khi Lê Tường rời khỏi phường vải đã là lúc xẩm tối rồi, nàng trực tiếp lên bè trở về, chẳng qua không biết vì sao, mới đi được chừng một chén trà nhỏ, dây thừng buộc bè đã bị đứt.

May mắn đường sông không rộng, bè trúc cập bờ rất nhanh, người trên bè cũng không xảy ra chuyện gì.

Đoàn người lên bờ, có người ngồi ngay bên bờ sông tiếp tục chờ bè trúc, cũng có người trực tiếp xoay người chuẩn bị trở về.

Lê Tường ngồi đợi một hồi nhưng không thấy bè trúc qua đây. Nàng tính toán một chút từ nơi này tới tửu lầu cũng không quá xa, bởi vậy nàng dứt khoát đi dọc theo đường sông vừa chờ bè vừa từ từ đi về hướng nhà mình.

Giờ vẫn là ban ngày ban mặt, người đi lại trên đường bờ sông cũng không ít, Lê Tường cảm thấy khá yên tâm, nàng đi về còn có tâm tình dạo một chút những sạp hàng ven đường, mua một ít hạt dẻ xào cho người trong tửu lầu. Mấy người biểu tỷ suốt ngày rúc trong tửu lầu, kỳ thật cũng rất buồn.

“Cô nương, đến xem hoa cài đầu đi?”

Lê Tường cười nhạt rồi lắc đầu từ chối, nàng không thích đeo những thứ đồ trang sức có màu sắc rực rỡ như vậy. Đương nhiên nàng cũng rất yêu trang sức, ví dụ như trang sức bằng ngọc, trang sức bằng bạc.

Còn hoa cài đầu ư? Quên đi.

A? Phía trước có một quầy hàng bán trang sức, dường như vật phẩm bên trong rất xinh đẹp.

Lê Tường đi nhanh vài bước, đang muốn tạt qua xem. Sắp tới sinh nhật biểu tỷ rồi, nàng muốn chuẩn bị một món trang sức làm quà tặng nàng ấy sớm một chút, kết quả vẫn luôn không có thời gian rảnh để đi mua.

Nàng đi hơi nhanh vài bước, bước đi vững chắc cũng cố ý tránh người đi đường, không nghĩ tới cẩn thận như vậy vẫn đụng phải người.

“Ai ui!! Đau c.h.ế.t mất! Nha đầu thúi ngươi, ngươi đi đường kiểu gì thế?”

Một đại hán cả người đầy mùi rượu nằm dưới chân Lê Tường, giả vờ bị nàng đụng ngã.

Ăn vạ ư?

Nháy mắt thôi trong đầu Lê Tường đã nhảy ra từ này. Nàng khẳng định lúc mình đi đường luôn chú ý né tránh người đi đường chung quanh, tại sao đột nhiên có một hán tử say bị nàng đụng ngã chứ?

“Uy! Ngươi có thái độ gì vậy?!”

Thanh âm nam nhân trở nên lớn hơn khiến người chung quanh lập tức nhìn qua bên này.

Dù Lê Tường cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói mấy câu áy náy với người đang nằm bên dưới.

Người này một thân đầy mùi rượu nàng lại lẻ loi một mình, nếu kẻ say đó nổi m.á.u điên, giằng co với nàng, người thiệt chỉ có nàng mà thôi.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nên nhún phải nhún nhường.

“Đại thúc, ngươi không sao chứ, ta đỡ ngươi lên?”

“Làm gì có chuyện không làm sao? Ta có chuyện! Bây giờ chân ta bị thương không động đậy được rồi, cứ bồi thường tiền đi rồi nói!”

Lê Tường: “……”

Ở thời đại này còn có người đòi tiền trắng trợn, táo bạo như vậy?

“Đại thúc, nếu ngươi thật sự bị thương, ta có thể mướn cái xe đưa ngươi đến y quán kiểm tra thương thế, ta chịu tiền khám và tiền thuốc, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment