Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 45

Tuy nói tiểu tử kia đánh nhau chẳng có chút bài bản nào, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng sự kiên cường nằm trong cốt tuỷ của tiểu tử đó, hơn nữa cặp mắt đủ tàn nhẫn và ngoan độc kia đã hấp dẫn hắn.

Lúc ấy hắn vội vàng muốn đi chúc thọ, cho nên chỉ để lại họ tên của mình và tên của tiêu cục cho Ngũ Thừa Phong.

Hắn đã đợi suốt hai tháng vẫn chẳng thấy ai tìm tới, trong lòng đã nghĩ rằng đối phương không chịu tới đâu, ai ngờ rằng ngày hôm nay tiểu tử ấy lại tìm tới tận cửa.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ thông suốt rồi?”

“Vâng. Tiêu đầu Sài, ta muốn theo ngài học võ!”

“Nếu muốn theo ta học võ, vậy chính là không có tiền công.”

Tiêu đầu Sài tự nhận mình không phải một người lương thiện, khẳng định hắn không bao giờ làm loại chuyện quên mình vì người, dạy không võ nghệ kia.

“Ngươi cứ tự mình ngẫm lại rõ ràng rồi mới ra quyết định.”

“Ta đã nghĩ kỹ.” Ngũ Thừa Phong trả lời cực kỳ khẳng định.

Lúc trước ở trên thuyền, đột nhiên hắn nói mình muốn vào thành thật sự chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, nhưng dọc theo đường đi hắn đã bình tĩnh lại rồi cẩn thận cân nhắc một chút.

Nếu cứ tiếp tục lưu tại trấn trên mỗi ngày vác bao tải cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hắn cũng không muốn lại trở về, rồi mỗi ngày phải đối mặt với cái gia đình kia.

Mười lăm năm, hắn đã nhận đánh nhận mắng mà sống tới mười lăm năm, hắn đã báo hết ơn dưỡng dục cho Ngũ gia rồi.

Còn ơn sinh thành, chờ ngày nào đó hắn kiếm đủ tiền bạc rồi sẽ trở về một lần mua đứt.

Ngũ Thừa Phong chẳng còn chút lưu luyến nào với cái gia đình ấy nữa.

“Được lắm, tiểu tử, ngươi suy nghĩ cẩn thận là được. Ở nơi này của ta không bao ăn, nhưng có thể thu thập cái phòng chất củi cho ngươi ngủ lại. Tạm thời tiêu cục chúng ta không nhận người, thế nhưng nếu ngươi cố gắng chăm chỉ, sau đó học được công phu của ta sớm một chút, bản thân ta cũng có thể mang ngươi đi vào.”

Tiêu đầu Sài vừa giảng giải vừa mang theo Ngũ Thừa Phong đi xem phòng chất củi.

Phòng chất củi này không giống phòng chất củi bình thường khác. Ở đây, người ta có làm cửa sổ đàng hoàng, chỉ cần đóng cửa lại sẽ kín không kẽ hở, tốt xấu gì cũng có thể vượt qua được mùa đông.

Ngũ Thừa Phong ngay lập tức bái tiêu đầu Sài làm sư phụ, còn nói ba ngày sau hắn sẽ vào trong thành để gặp mặt.

Hai người thương lượng xong xuôi chuyện này, sau đó Tiêu đầu Sài cũng không giữ người ở lại ăn một bữa cơm, hắn trực tiếp tiễn khách. Ngũ Thừa Phong vẫn còn mơ hồ nhớ kỹ đường đi, tiếp theo hắn đi thẳng một đường tìm về bến tàu.

Vừa đến bến tàu, hắn đã đi tìm việc cho mình, vẫn là giúp thuyền dỡ hàng. Từ bây giờ cho tới lúc ước hẹn với Lê gia còn hơn bốn canh giờ nữa, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ cần dỡ một thuyền là được hai mươi đồng bối, hắn ước chừng kích thước của con thuyền kia, chỉ cần một canh giờ rưỡi, chắc chắn có thể dỡ xong, đến lúc đó hắn vẫn còn thời gian để đi tìm việc khác.

Kỳ thật mấy năm nay hắn cũng để dành được không ít tiền bạc, ăn mặc cần kiệm một hai năm không thành vấn đề, nhưng miệng ăn núi lở, loại chuyện chỉ ăn mà không làm chẳng mang lại cho hắn chút cảm giác an toàn nào. Với hắn, con người nếu đã có chút năng lực nhất định phải làm việc.

Rất nhanh sau đó, Ngũ Thừa Phong đã gia nhập vào trong đám người dỡ hàng.

Lúc này Lê Tường vẫn đang nỗ lực tìm kiếm tiệm mì kia. Không biết có phải do người nơi này không thích ăn mì hay không, mà một đường này, nàng cứ đi mãi, nhưng chẳng nhìn thấy tiệm mì nào cả, thậm chí tiệm bán bánh cũng không có.

Đi khoảng mười lăm phút sau, rốt cuộc nàng mới thấy được nó, cũng may nàng không bị hoa mắt, nghĩ vậy, Lê Tường cảm thấy trong lòng kiên định hơn rất nhiều.

“Cô nương, muốn ăn mì sao?”
Bình Luận (0)
Comment