Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 455

Chu thị bực ghê gớm, bà ta đang muốn la lối khóc lóc lại thấy sắc mặt trượng phu cực kỳ khó coi.

Tuy ngày thường bà ta có thể leo lên trên đầu trượng phu nhà mình tác oai tác quái, nhưng lúc người thành thật nghiêm túc lên, bà ta cũng không dám quá mức làm càn.

Bà ta chỉ thuận miệng nói ra chuyện báo quan kia thôi, nói thật, bà ta cũng không dám đi báo quan, đành phải mượn sườn núi thả lừa, kéo nhi tức nhà mình vào phòng bếp.

“Vậy có phải tốt hơn không? Về sau chúng ta chính là người một nhà rồi, không nên làm mất hòa khí.”

Lạc Trạch cười hì hì cong cái chân, dựa vào trên tường, thi thoảng hắn còn ngâm nga vài bài hát, thoạt nhìn vô cùng ung dung, thoải mái.

Trúc Thất và Nhị Sinh phụ trách làm mặt lạnh, trên mặt hai người bọn họ luôn thường trực vẻ hung hãn, dữ dằn.

Khiến cho Quan lão bà tử vừa bước vào nhà, còn tưởng mình đi nhầm cửa rồi.

“Lão đại, bọn họ là…?”

“Bọn họ, bọn họ là…”

Quan lão đại thấy nương, chẳng khác nào nhìn thấy người tâm phúc, hắn ta đi tới bên người lão nương nhà mình, lặng lẽ nói vài câu. Trên mặt lão bà tử lập tức tràn ngập xót xa.

Bà ta tự tay đi bắt mấy con gà kia từ khi còn nhỏ, thật vất vả mới nuôi chúng đến lớn chừng này, chuẩn bị để dành cho tức phụ của A Thành ở cữ thì ăn. Hiện tại bỗng nhiên mất trắng hai con.

“Tiểu tử ngươi họ Lạc đúng không? Ngươi nói ngươi và Thúy Nhi sắp sửa đính hôn, nhưng một mình ngươi nói không đủ, phải chờ lão nhị trở về nói với ta mới đủ. Đã vậy, chờ sau khi hôn sự giữa ngươi và Thúy Nhi rõ rành rành rồi hãy tới cửa cũng chưa muộn, lão đại tiễn khách!”

Quan lão đại chỉ chờ những lời này, nghe xong hắn ta lập tức có tự tin. Hắn ta vội vàng quay đầu sang nhìn Lạc Trạch.

“Đại bá ngươi nhìn ta làm gì? Gà còn chưa ăn đâu, làm sao ta đi được? Nãi nãi của Thúy Nhi, ngươi hơi nóng vội đó. Tuy ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta không nghe, ha ha ha ha ha……”

Lạc Trạch cứ thích đóng vai bộ dáng vô lại đó, ta không cần biết nhà ngươi nói cái gì, ta chỉ biết là ta không chịu đi thôi.

Đã vậy, đám người Quan gia còn không dám to tiếng, sợ để hàng xóm nghe thấy, sẽ kéo một đám người qua bên này xem náo nhiệt.

Lại càng không dám ra tay đánh người, đối diện là ba tên gia hoả, bên này nhà mình có hai nam nhân nhưng một thì già một thì yếu, căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

Quan lão bà tử giận vô cùng nhưng không dám xả, nghẹn ghê gớm.

Không bao lâu sau gà đã hầm xong, Chu thị cố ý không lấy chén đũa cho mấy người Lạc Trạch. Bởi vậy hắn trực tiếp lấy luôn của Quan lão đại, sau đó hắn kẹp hai cái đùi gà cho Trúc Thất và Nhị Sinh, bản thân hắn lại gắp đầy một chén thịt, cứ vậy mà đánh chén hăng say.

Mấy người Quan gia kia chưa từng thấy có loại người còn không biết xấu hổ hơn người trong nhà mình, bởi vậy đám người này cũng bất chấp xót xa, một đám lao lên cướp canh gà uống.

Đáng tiếc, cướp đồ ăn lại là môn chuyên nghiệp của Trúc Thất và Nhị Sinh.

Hai người này đã luyện môn này từ khi còn nhỏ, đừng hòng ai cướp được của bọn họ. Hai con gà nhưng người Quan gia chỉ ăn được mấy miếng đã hết sạch rồi.

Tức phụ của A Thành lập tức uỷ khuất khóc oà lên tại chỗ, Chu thị cũng đau lòng muốn chết, càng không cần phải nói tới Quan lão bà tử, mặt bà ta còn dài hơn cả con lừa.

Đặc biệt là sau đó còn nghe được Lạc Trạch vỗ vỗ m.ô.n.g nói muốn nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ăn xong cơm chiều mới trở về, lúc này bà ta chỉ hận không thể cầm đao thọc cho ba huynh đệ bọn họ một cái.

“Tiểu tử họ Lạc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Lạc Trạch lười biếng nhắm mắt lại đáp: “Ta chẳng muốn thế nào cả, các ngươi muốn nhúng tay vào hôn sự của ta, để sau này không ai nuôi ta nữa, ta chỉ có thể tới ăn vạ nhà các ngươi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment