Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 462

Yến Túc vẫn liên tục lẩm nhẩm lầm nhầm, vừa đọc thuộc vừa bỏ gia vị vào nồi. Sau khi xào thật thơm gia vị, hắn mới vớt hết phần xác đi, tiếp đó bỏ thịt thỏ vào xào.

“Sư phụ, bỏ thêm nước tương, rượu gia vị còn muối nữa, sau đó có thêm đường không?”

Yến Túc không chắc chắn lắm về chuyện có bỏ thêm đường hay không, thấy Lê Tường gật đầu, hắn mới hơi run tay một chút bỏ thêm đường vào nồi.

Lúc này thịt thỏ trong nồi đã rất thơm, thế nhưng cần phải cho thêm nước, đun chừng ba mươi phút nữa mới chín. Toàn bộ quá trình Yến Túc chế biến, Lê Tường đều đứng một bên nhìn, ngẫu nhiên nàng cũng nhắc nhở hắn một câu. Rất nhanh thịt thỏ trong nồi đã dần dần chín.

Lúc này cần phải đun nóng một nồi khác, bỏ thêm vào trong đó lá thơm, hoa tiêu, ớt, xào thật thơm rồi vớt bỏ phần xác ra khỏi dầu, chờ tới khi dầu sôi thêm một lần nữa mới bỏ thịt thỏ vào trong nồi, cho nốt một nửa tỏi và gừng thái.

hay còn gọi là lá nguyệt quế.

Xong xuôi, một nồi thỏ tê cay đã hoàn thành.

“Sư phụ, nếm thử đi!”

Yến Túc hướng ánh mắt đầy chờ mong cầm đôi đũa đưa qua cho Lê Tường.

Lê Tường gắp một miếng thịt thỏ béo ngậy lên, mùi thịt được bọc kín ở bên trong, chỉ có thể ngửi được từng đợt hương ớt tê cay xộc vào mũi, nhất định phải cắn một miếng mới nếm được cái tinh tuý của nó.

Thịt thỏ thật sự non mềm, trong quá trình nấu nướng, thịt thỏ đã ngấm no nước canh, bởi vậy không còn chút mùi tanh tanh nữa, một món ăn nhẹ nhàng với vị mặn vừa phải và cay đủ dùng, hương vị thật sự không tồi.

Yến Túc dùng lửa khá tiêu chuẩn, nếu để nàng chấm điểm, đại khái có thể cho hắn con số 80.

“Cũng không tệ lắm, mang sang cho mấy người khác nếm thử đi, cũng thuận tiện gọi chưởng quầy Miêu vào đây nhé.”

Lê Tường dặn dò xong lập tức đi tìm những thẻ bài thực đơn còn trống của mình, nàng tự tay mài chút mực rồi viết lên mấy chữ thỏ tê cay.

Tuy chữ do nàng viết không đẹp bằng những thẻ bài cũ đang treo trên tường, nhưng còn tính là tinh tế, tóm lại chỉ cần khách nhân nhìn hiểu là đủ.

“Chủ nhân, ngươi tìm ta?”

“Ừm ừm, cho ngươi cái này, cầm đi treo lên một vị trí bắt mắt trên tường.”

Chưởng quầy Miêu nhận thẻ bài, cẩn thận đọc.

“Thịt thỏ tê cay, 30 đồng bối……”

“Đúng, còn nữa, ngươi nhớ dặn dò mấy người A Bố, bảo bọn họ có thể đề cử món này cho khách hàng, hôm nay chỉ cung ứng đúng 60 phần, bán xong là hết.”

Với tửu lầu bọn họ, 60 phần ăn chỉ là một bữa ăn sáng. Chưởng quầy Miêu cầm thẻ bài thực đơn đi ra ngoài, treo lên một vị trí khá bắt mắt trên tường.

Khi có khách hàng quen tới ăn, hắn sẽ thuận miệng giới thiệu một câu, khác không nói, chỉ cần nghe chữ giới hạn cung ứng, cả tửu lầu có đúng 60 phần, đám khách nhân kia đã không nhịn được.

Kỳ thật tửu lầu bọn họ có rất nhiều đồ ăn, mỗi món cả ngày chỉ bán được chừng hai, ba mươi phần thôi, nhưng bỏ thêm hai chữ giới hạn kia vào, món ăn sẽ trở nên quý hiếm hơn, dường như chỉ cần chậm trễ một chút là không còn để gọi rồi.

Bởi vậy, 60 phần thịt thỏ đã bán hết trong vòng chưa tới hai canh giờ.

Bên trong lồ ng thỏ ở hậu viện, chỉ còn lại một con thỏ bé nhất, nó lẻ loi ngồi xổm trong góc.

Lê Tường nhìn đống lông thỏ đã lột ở một bên, lại nhìn con thỏ kia, cuối cùng nàng vẫn quyết định làm thịt nó.

Đã làm nghề đầu bếp, mỗi ngày đều phải làm thịt gà, thịt vịt, bây giờ mà nói tới chuyện yêu thương, xót xa cho động vật, chẳng phải là nực cười sao?

“Sư phụ, sắp sửa đóng cửa tửu lầu rồi, cơm chiều hôm nay do ta và tỷ tỷ đảm nhiệm ư?”

“Không cần, hôm nay để ta và Yến Túc tới làm đi, ngươi đi tìm tỷ tỷ của ngươi, đi rửa sạch đống da thỏ kia, chút nữa ta sẽ cần dùng tới.”

Lê Tường mang con thỏ cuối cùng vào phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment