Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 466

Lần này Lê Ký Tửu Lầu thực hiện chia tiền hoa hồng, đã ngưng tụ tất cả mọi người về một mối. Lê Giang không tham gia vào đó, cũng không chịu chia tiền.

Bởi vì mỗi tháng nữ nhi, nhi tử đều tự đưa tiền bạc cho phu thê bọn họ.

Lại nói, bọn họ làm việc cho tửu lầu nhà mình là chuyện hiển nhiên, đâu cần phải chia tiền?

“Tương Nhi, tửu lầu đã chia xong tiền, còn tiểu cữu cữu ngươi bên kia……”

“Phụ thân, ngươi yên tâm đi, ta đâu thể bạc đãi tiểu cữu cữu.”

Lê Tường đã sớm nghĩ kỹ rồi, hiện giờ một ngày cửa hàng thịt hầm đã kiếm được lãi ròng chừng hai ngân bối, nàng sẽ lấy mấy ngày lợi nhuận ra chia cho tiểu cữu cữu và Lạc Trạch.

Vốn dĩ nàng đang chuẩn bị chia hai ngày, nhưng ai ngờ Lạc Trạch sắp đính hôn với biểu tỷ rồi, nên cho bọn họ thêm chút tiền tích cóp, áp lực khi thành thân cũng không quá lớn nữa.

Một năm có duy nhất một ngày chia hoa hồng kiểu này, số tiền lại không nhiều, chỉ mấy ngân bối mà thôi, chẳng là gì với nàng hết.

So sánh với tiền bạc, nàng thích cả nhà vui vui vẻ vẻ hơn nhiều.

Ngày hôm sau, nàng để biểu tỷ cầm tiền tới cửa hàng thịt hầm, còn thuận tiện nói một tiếng với người bên đó, dặn bọn họ buổi tối hôm nay đến tửu lầu ăn bữa cơm đoàn viên.

Hôm nay tửu lầu chỉ buôn bán nửa ngày, việc làm ăn rõ ràng vắng vẻ hơn không ít.

Đêm 30 mà, nhà nào nhà nấy đều vội vàng chuẩn bị đồ ăn tết cho nhà mình, tự nhiên không có hứng thú ra tửu lầu ăn uống.

Qua buổi trưa Lê Tường lập tức đóng cửa tửu lầu, cho bọn tiểu nhị và chưởng quầy nghỉ.

Khương Mẫn có thê có tử tự nhiên cũng sớm trở về.

Trong phòng bếp chỉ còn lại tỷ muội Đào Tử và biểu tỷ muội Lê Tường, Yến Túc cũng nghỉ thế nhưng hắn vẫn chưa rời đi vì Lê Tường nói có đồ muốn cho hắn cầm về.

“Hạnh Tử, đừng nhóm lửa quá lớn.”

“Biết rồi sư phụ.”

Nồi sắt rất nhanh đã nóng lên, Lê Tường đổ hết cát mịn nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước vào trong đó.

Cát khá nặng, muốn đảo qua đảo lại có chút cố sức, hiện giờ trong nồi đều là thanh âm sàn sạt.

Chờ hạt cát đều nóng, nàng mới bỏ hạt dưa mình đã mua từ trước vào.

Đống hạt dưa này nàng mua không thiệt thòi chút nào, đều to tròn, bóng mượt. Đổ chúng nó vào cát nóng đảo chừng một chén trà nhỏ là có thể tắt lửa múc ra cái sàng, sàng hết cát đi.

Ăn tết không cắn chút hạt dưa cứ cảm thấy tết không có linh hồn.

Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ hương vị hạt dưa nồng mùi khói lửa và hương thơm của nhân quả hạch nàng được ăn từ khi còn nhỏ.

Đáng tiếc sau này, khi nàng lớn lên, có thêm nhiều loại hạt dưa nhưng không còn mùi vị nguyên bản thuộc về nó nữa.

Kể cả khi nàng tới siêu thị mua ngũ vị hương bơ, hoặc là tự mình đi mua hạt dưa còn sống mang về xào, thành phẩm vẫn luôn mang theo một thứ mùi vị ẩm mốc, để lâu ngày, khó ăn hơn hạt dưa chân chính nhiều.

Nhưng những loại hạt dưa trước mắt lại mang tới niềm vui bất ngờ cho nàng.

Lúc chúng nó còn nóng, không cảm nhận được, chỉ có chờ tới khi chúng nó nguội cả rồi, cái cảm giác giòn tan, nồng đậm, thấm đầy hương vị của bản thân hạt dưa kia mới hiện lên thật rõ ràng, chỉ cần cắn thử một hạt, nhất định không muốn ngừng lại.

“A Túc, ngươi mang về chỗ hạt dưa và thịt khô lạp xưởng này. Trên bàn cũng có thể thêm được hai món đồ ăn, những thứ khác sư phụ không cho ngươi nữa.”

“Ừm ừm! Cảm ơn sư phụ!” Yến Túc nhận đồ xong cũng đi rồi.

Lê Tường bưng hạt dưa đã xào xong, đặt vào trong sân.

Hôm nay ánh mặt trời ôn hòa, người nhà bọn họ dứt khoát dọn cái bàn ra ngoài sân, vừa phơi nắng, vừa cắn hạt dưa, cuộc sống thật thoải mái.

Lúc này Quan thị đang cầm bộ y phục nhỏ và đôi giày bé xíu bà sắp hoàn thành cho nhi tức nhà mình xem, hai phụ tử lại đeo tạp dề ngồi xổm bên cạnh giếng thái thịt khô, g.i.ế.c gà, g.i.ế.c cá.
Bình Luận (0)
Comment