Lần đầu tiên khi Ngũ Thừa Phong nhìn thấy cả thế giới mênh m.ô.n.g đầy tuyết, hắn đã bị chấn động không nhẹ.
Hắn chưa bao giờ được biết thế giới này lại có một cảnh đẹp nhường ấy. Nhưng đẹp thì đẹp thật, có điều rất ảnh hưởng tới thị lực, khiến người đi đường cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đi một đoạn đường dài, hắn lập tức cảm nhận được sự vất vả khi đi trên con đường đầy tuyết ấy, vừa lạnh vừa mệt, chẳng còn chút hứng thú nào với thứ này.
Cứ như vậy, hắn kể cho mọi người những gì hắn biết, người khác yên tĩnh ngồi bên cạnh lắng nghe.
Lê Tường đã ăn no, than dưới nồi của nàng đã tắt, cũng không tiếp thêm nữa, nàng ngồi nghe Ngũ Thừa Phong nói chuyện lại không để ý mà uống thêm hai chén rượu gạo.
Mấy người nói chuyện với nhau, rất nhanh đã tới giờ Tý.
Trên đường phố, người đi tuần vừa đánh kẻng báo hiệu qua canh, thanh âm bùm bùm của pháo trúc lập tức nối nhau vang lên.
Lê Trạch đứng dậy đi vào phòng kiểm tra tức phụ, thấy nàng ấy bị tiếng pháo trúc làm bừng tỉnh thì ngồi lại an ủi một phen, sau đó hắn mới ôm pháo trúc ra bên ngoài cửa lớn châm.
Pháo trúc vang lên thật lâu, khiến mấy người bọn họ đang có chút buồn ngủ đều tỉnh táo trở lại.
Hai tỷ muội Đào Tử và Quan Thúy Nhi lại cùng nhau dọn dẹp mấy thứ trên bàn, Lê Trạch và Ngũ Thừa Phong cất mấy cái bàn đã lau sạch sẽ trở về sảnh lớn.
Lê Tường cũng muốn qua hỗ trợ, thế nhưng nàng có chút say rượu, vừa đứng dậy cầm mấy cái chén đã không cẩn thận làm vỡ rồi.
“Toái toái bình an, toái toái bình an(), sư phụ ngươi cứ thành thành thật thật ngồi đi, nơi này có ta và Hạnh Tử dọn dẹp rồi, rất nhanh sẽ xong thôi.”
(
)Tiếng Trung (碎碎平安) Người Trung hay nói câu này khi đổ vỡ thứ gì đó, câu này phát âm giống với tuổi mới bình an (岁岁平安).
“Được…” Lê Tường bóp bóp chân mày, rồi đứng qua một bên dựa vào vách tường.
Ngũ Thừa Phong dọn xong cái bàn trở về, thấy nàng như vậy, hắn vội xoay người vào phòng bếp tìm Quan Thúy Nhi lấy một ly nước ấm.
“Tương nha đầu, uống chút nước ấm, rửa chân tay rồi ngủ đi.”
“Ta không sao mà, có điều uống hơi nhiều một chút, cảm thấy đầu choáng váng thôi. Đứng chốc lát nữa cho gió mát thổi qua là hết mà.”
Nói vậy nhưng Lê Tường vẫn nhận ly nước từ tay hắn, rồi cực kỳ nể tình mà uống hai ngụm.
“Được rồi, vậy ngươi đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta giúp bọn họ dọn dẹp sân.”
Trong sân có nhiều đồ đạc lắm, nhưng bọn họ cũng đông người, dọn dẹp rất nhanh, không đến nửa canh giờ, trong sân đã sạch sẽ trở lại, đá phiến bên dưới cũng được bọn họ múc nước cọ sạch hai lần.
Hai tỷ muội Đào Tử rửa mặt đi ngủ rồi, Lê Trạch cũng lập tức vào phòng dỗ dành vị tức phụ sợ tiếng pháo của hắn.
Cuối cùng trong sân chỉ còn lại hai biểu tỷ muội Lê Tường và Ngũ Thừa Phong.
Đã ở tới lúc này rồi, cơm đã ăn xong, tiền đã đưa tận tay người ấy, cũng tới lúc hắn phải rời đi.
“Các ngươi nhanh ngủ đi, ta phải về tiêu cục.”
Lê Tường gật gật đầu, nàng tiễn hắn tới cửa sau. Quan Thúy Nhi nhìn người ta sắp đi rồi, nàng ấy cũng không cần phải có mặt ở đây thêm nữa, nên trực tiếp vào phòng chờ biểu muội.
“Tứ ca, trên đường tối lắm, ngươi đi đường phải cẩn thận một chút.”
“Không sao đâu, ta có mồi lửa, còn có đèn dầu, ngươi không cần lo lắng đâu. Ta đi đây, ngươi mau về ngủ đi.”
Ngũ Thừa Phong xua xua tay xoay người đang muốn rời đi, Lê Tường đột nhiên nhớ mình còn chưa trả lại tiền cho hắn, nàng theo bản năng duỗi tay ra kéo một cái.
“Chờ chút!”
Người tập võ có thói quen khi mặc quần áo sẽ buộc ống tay lại, làm như vậy nhìn rất nhanh nhẹn và giỏi giang, nhưng cũng vì vậy mà Lê Tường chỉ tiện tay kéo một cái lại không túm được ống tay áo mà kéo vào tay của hắn rồi.
Ngũ Thừa Phong:!!!
Lê Tường đang say rượu lập tức tỉnh táo lại.