Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 52

“Bánh bao có nhân đương nhiên hương vị sẽ ngon hơn một chút, nhưng màn thầu ăn xong lại đi uống nước, cảm giác bụng đã no rồi, hơn nữa còn có hương vị ngọt ngào, cho nên so sánh giữa hai thứ, ta càng thích màn thầu hơn. Chẳng qua nếu muốn nói về hương vị, khả năng ta sẽ mua bánh bao, suy cho cùng nó cũng có chất béo.”

“Suy nghĩ của nương giống hệt ta.”

Lê Giang cầm cái màn thầu vừa to vừa trắng kia lên, sau đó tỏ ra cực kỳ luyến tiếc lại cắn thêm một miếng nữa rồi mới tiếp tục nói: “Tương Nhi, nếu muốn mang vào trong thành, vậy nên làm bánh bao, còn muốn bán ở trấn trên thì nên làm màn thầu.”

“Trấn trên ư…… Không, chúng ta sẽ vào trong thành.”

Trình độ tiêu tiền của trấn trên có hạn, kỳ thật cũng không có nhiều sạp bán thức ăn, nhưng chỉ có hai, ba sạp bán chạy hàng, nếu nàng chen một chân vào đó, khẳng định cũng kiếm được. Nhưng mối làm ăn nhỏ như vậy không phải thứ nàng muốn.

Sau khi Lê Tường thương lượng xong với phụ mẫu, cả nhà đã quyết định ngày mai sẽ rời giường sớm hơn một chút bỏ lồ ng hấp lên bếp ở đầu thuyền, lại trực tiếp hấp bánh bao trên đầu thuyền rồi mang lên thành An Lăng bán.

“Ta cũng đi!”

Vừa nghe trong kế hoạch thương lượng của trượng phu và nữ nhi không có mình, Quan thị lập tức nóng nảy.

“Phu quân, cho ta theo hai người cùng đi nhé, ta có thể giúp đỡ gói bánh bao! Hồi nãyTường Nhi gói bánh bao, ta đều nhìn rất kỹ, rất nhanh sẽ học được.”

Lê Tường ngơ ngác một chút rồi ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, thế nhưng nàng lại phát hiện hắn không hề có ý phản đối ngay lập tức, ngược lại còn hơi động tâm.

“Phụ thân, nương không thể làm việc quá mệt nhọc.”

“Ừm……”

Lê Giang vừa muốn mở miệng khuyên, đã thấy thê tử đỏ mắt, cho nên lời nói đã chui lên tới miệng, hắn lại không có cách nào tiếp tục nói thêm nữa, chỉ đành đổi một lời khác: “Được rồi, chỉ có thể ngồi trên thuyền gói bánh bao thôi nhé, nương của ngươi lên thuyền, có ta trông nom, sẽ không để nàng ấy quá mệt nhọc. Nói gì thì nói, chúng ta không thể cái gì cũng trông cậy vào ngươi đi làm, nếu còn như vậy, người làm phụ mẫu như chúng ta đây làm gì còn mặt mũi mà đi gặp người.”

Phụ thân đã nói đến nước này, Lê Tường cũng chỉ có thể đồng ý. Hiển nhiên có thêm người giúp đỡ sẽ tốt hơn nhiều, nàng chỉ phản đối vì lo lắng cho thân thể mẫu thân thôi.

Cả nhà đã thương lượng xong, Lê Tường đã chuẩn bị cái làn đựng bánh bao.

Khi còn nhỏ, nàng luôn được nhìn thấy những tiểu thương vác cái thùng xốp đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán kem qua, bán bánh bao màn thầu, không nghĩ tới có một ngày nàng cũng làm y như vậy.

Chẳng qua ở nơi này không có thùng xốp, nàng chỉ có thể lót cái mền mình dùng khi còn nhỏ vào làn để giữ hơi ấm cho bánh bao.

Tuy rằng trong nhà nàng rất nghèo, nhưng bất cứ đồ vật gì cũng được giữ gìn sạch sẽ. Lê Tường ngửi qua, cái mền nhỏ này không có chút mùi lạ nào, chỉ cần treo nó ở bên ngoài một đêm là được. Có thứ này lót, lại trải thêm một chút lá cây sạch sẽ, bánh bao sẽ giữ được nhiệt khá lâu.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tới lúc bình minh.

Sáng sớm hôm sau, ngay lúc còn chưa có ánh nắng mặt trời, cả nhà đã thu thập mọi thứ xong xuôi, bắt đầu lên thuyền.

Từ hôm qua những đồ vật trên thuyền đã được thu dọn sạch sẽ, những dụng cụ chài lưới như lưới đánh cá và các loại công cụ khác, đều đã được cất hết ở nơi để đồ dùng linh tinh trong nhà.

Hiện giờ một khoảng từ đuôi thuyền tới sát cạnh khoang thuyền đều được sử dụng để chất đầy củi đã chẻ nhỏ. Khoảng giữa đặt bốn cái băng ghế dài giản dị hợp lại thành một cái bàn, bỏ lên đó một cái mẹt, bên trong chứa cục bột lớn.

Cục bột được đặt trên thuyền này là nguyên liệu Lê Tường đã nhào xong từ trước, dùng bột mì có sẵn trong nhà.
Bình Luận (0)
Comment