Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 558

Đậu tằm cực kỳ cứng, không ngâm đủ bốn, năm canh giờ căn bản không thể làm ra được hương vị ngon miệng.

Lúc này nàng bỏ chúng nó ra ngâm, sáng sớm ngày mai đã đủ thời gian để làm đồ ăn rồi.

Lê Tường đậy một cái mẹt lên trên chậu đựng đậu tằm, còn cẩn thận đè một cái băng ghế lên trên nữa, nàng cần che cẩn thận như vậy, chỉ sợ lũ chuột lại thi nhau nhảy vào phá hoại.

Làm xong việc này, nàng mới tiếp tục kiểm kê nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, sau nửa canh giờ công tác này cuối cùng cũng xong xuôi.

Đương nhiên, nàng vẫn chưa được ngủ, còn phải ghi chép lại sổ sách của ngày hôm nay.

Nhìn thấy nàng còn cặm cụi đêm khuya như vậy vẫn chưa được nghỉ ngơi, Ngũ Thừa Phong đã đau lòng muốn chết.

Dưới ánh đèn tối tăm mù mờ kia, nàng còn phải dò từng câu từng chữ, kiểm tra sổ sách, sau đó lại chép từng chữ từng chữ qua cuốn sổ ghi chép của nàng.

Đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm qua bên đó lại nhìn chằm chằm tới bên này, thương làm sao. Hắn nằm trên giường để ý thấy nàng chỉ nhìn được vài hàng đã xoa nhẹ mắt hai lần rồi.

Dưới một chút xúc động nhất thời, Ngũ Thừa Phong mở miệng.

“Nha đầu, lấy sổ sách qua đây, ta đọc giúp ngươi.”

Chia công việc ra như vậy, một người ngồi đọc, một người ngồi chép lại, sẽ không cần đôi mắt nàng phải đổi tới đổi lui thích ứng, nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng hắn nói xong lời này mới đột nhiên phản ứng lại, hắn chỉ là một người ngoài…… sổ sách tửu lầu là thứ vô cùng quan trọng như vậy, đâu thể dễ dàng xem được…là bản thân hắn đã quá lỗ mãng rồi.

Đang lúc hắn suy nghĩ nên nói câu gì để cho vẹn toàn mọi chuyện, đã nhìn thấy Lê Tường cầm cái đèn và sổ sách lên rồi đi về phía hắn.

“Ừm, ta vừa nhìn đến nơi này, ngươi nhớ đọc cẩn thận đó, đừng có đọc sai.”

Bộ dáng Lê Tường không hề coi hắn là người ngoài khiến Ngũ Thừa Phong ngạc nhiên quá đỗi. Hắn cảm giác cuốn thẻ tre trong tay mình đang nóng lên.

“Nha đầu…… Ta… đây là sổ sách……”

“Ta biết mà. Sổ sách làm sao vậy? Chỉ là bản ghi chép lại lượng hàng bán ra thôi mà, ngươi cứ nhìn trên đó rồi đọc cho ta nghe là được. Chẳng lẽ vừa rồi ngươi nói đùa?”

“Không không không, không phải! Ta thật sự muốn đọc giúp ngươi mà.”

Ngũ Thừa Phong nắm chặt thẻ tre, sợ nàng lại lấy về.

Lê Tường nhìn động tác của hắn mà không nhịn được cười thầm một tiếng. Đúng là đồ ngốc mà.

Thứ này chỉ là lượng hàng bán ra một ngày thôi, đâu phải chuyện gì quá cơ mật, kể cả đúng là cơ mật, thì cũng phải có bản lĩnh đọc qua một lần là nhớ hết tất cả mới làm nên chuyện nha.

Lại nói, ở chung lâu như vậy, nàng đã quá rõ tính tình của hắn ra sao rồi, đâu cần phải có tâm tư đề phòng mọi lúc mọi nơi nữa.

“Nhanh đọc đi nha, ta đang buồn ngủ muốn c.h.ế.t này.”

“A. Ta đọc đây!”

Một tay Ngũ Thừa Phong cầm thẻ tre, một tay giơ đèn dầu, sau đó hắn chiếu theo nơi Lê Tường vừa chỉ cho hắn, từ từ đọc cho nàng nghe.

Lão kế toán phòng thu chi của tửu lầu nàng viết giỏi thật, hắn viết chữ vừa qua loa vừa nhỏ tí, bởi vậy Lê Tường luôn phải tranh thủ những lúc trời còn chưa tối để kiếm tra, sao chép lại sổ sách.

Chỉ là mấy ngày gần đây có tình huống đặc thù, nàng đều phải làm công việc này lúc ban đêm. Ánh đèn quá tối tăm, chữ viết lại nhỏ vô cùng, khiến nàng nhìn mà đau hết cả đầu.

Cũng may hôm nay có người hỗ trợ, trong lòng Lê Tường đã có suy nghĩ tương lai với hắn, nàng sẽ không coi hắn như người ngoài, chuyện gì cần nhờ, nhất định phải nhờ.

Cứ như vậy, một người đọc, một người chép lại lượng hàng bán ra một ngày, hơn phân nửa canh giờ sau, cuối cùng Lê Tường cũng chép xong rồi.

Trời không còn sớm nữa, hai người cũng buồn ngủ lắm rồi, sau khi cất cẩn thận cuốn sổ thẻ tre đi, người nào người nấy đều tự trở về trên giường nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment