Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 592

Lê Trạch ngẫm lại cũng cảm thấy dở khóc dở cười, phụ mẫu nhà ai mà chẳng theo trưởng tử, vậy mà phụ mẫu nhà hắn lại một mực ở cạnh tiểu muội, nói như thế nào cũng không chịu chuyển qua tòa nhà lớn.

“Đại ca, đi thôi, chúng ta lại lên lầu ba nhìn xem.”

“A a! Ta tới đây.”

Hai huynh muội cùng nhau lên lầu ba, không ngoài dự doán của Lê Tường, trên cơ bản cửa sổ của lầu ba và lầu hai đều là loại tấm ván có thể tháo rời.

Đặc biệt là tầm nhìn trên lầu ba càng tốt hơn, tháo cửa sổ xuống, ngắm cảnh sẽ càng thêm thoải mái. Đứng từ nơi này, có thể nhìn rõ ràng con sông An Lăng và rừng cây ăn quả gần đó.

Chỉ duy nhất một điều không quá hoàn hảo, chính là lầu ba có hơi ít nhã gian, nếu muốn làm nhiều thêm mấy gian nữa, tự nàng phải sửa lại vách ngăn.

Thế nhưng đây đều là vấn đề nhỏ, nói tóm lại, sau khi xem xong, Lê Tường tỏ ra rất vừa lòng.

Ba người bọn họ xem xét cẩn thận tầng trên tầng dưới, rồi mới trở về nơi môi giới, bắt đầu bàn bạc chuyện mua tửu lâu.

Bởi vì tiền bên Lê Ký vẫn chưa rút ra, bạc bên Lê Trạch muốn giải ngân cũng cần một, hai ngày nữa, cho nên ba người đã giao hẹn, hai ngày sau mới quay lại ký kết khế ước.

Hiện giờ chỉ đặt cọc trước 500 ngân bối định sẵn cho Bát Trân Lâu, để tránh bị người mua đi.

Một chút đã mất đi 500 ngân bối, Lê Tường cực kỳ đau lòng, bởi vậy nàng chẳng còn tâm tình suy nghĩ xem nên trang trí tửu lầu mới như thế nào nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trở lại tửu lầu làm việc mà thôi.

Lê Trạch cũng vội vàng chạy tới bến tàu nhận hàng, bởi vậy hai huynh muội nhà họ trực tiếp chia tay ở đầu đường.

Đến chạng vạng sau khi làm xong việc, ngay lúc người một nhà đang ăn cơm trên bàn, Lê Tường mới nói ra chuyện nàng quyết định mua Bát Trân Lâu cho bọn họ.

“Gì?! Bát Trân Lâu?!”

“Sư phụ! Ngươi nói tới Bát Trân Lâu trong nội thành ư?!”

“Nội thành……”

Lê Tường gật gật đầu.

Tất cả những người trên bàn kinh ngạc tới mức nắm không chắc đôi đũa trong tay nữa. Tuy trong túi bọn họ chẳng có mấy tiền, nhưng lại có thể hiểu rõ ràng giá nhà trong nội thành. Một tòa tửu lầu chắc chắn phải lên tới con số mười ngàn ngân bối.

Tửu lầu nhà mình mới khai trương được bao lâu chứ? Sao lại đủ tiền để mua tửu lầu nội thành rồi?

Mấy người Quan Thúy Nhi và phu thê Lê Giang là những người khiếp sợ nhất. Suy cho cùng bọn họ là những người được tận mắt chứng kiến quá trình Lê Tường gây dựng từ cửa hàng buôn bán nhỏ tới tửu lầu ngày hôm nay, của cải trong tay nàng như thế nào, mọi người cũng am hiểu.

Nhiều nhất chỉ có chừng mấy ngàn ngân bối thôi, đó còn là rút hết sạch tiền từ tửu lầu hiện giờ ra mới gom góp đủ. Nói gì thì nói, cũng tuyệt đối không đủ để mua Bát Trân Lâu.

“Tương Nhi, ngươi……”

Lê Giang muốn hỏi nữ nhi lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy, thế nhưng lời vừa ra tới miệng, hắn đã nhìn một đám người xung quanh rồi lẳng lặng nuốt những lời định nói trở lại, chuyện tiền bạc không nên thảo luận trên bàn cơm.

“Quên đi, ăn cơm trước đã, chốc lát nữa ăn xong lại từ từ nói.”

Mua Bát Trân Lâu đã là kết cục không thể tránh khỏi, hắn đã thấy rõ quyết tâm phải làm đến cùng của nữ nhi nhà mình, lại càng hiểu không ai có thể cản được nàng. Đã biết như vậy, hắn có thể nói gì được?

Đương gia đã lên tiếng, bọn tiểu bối trên bàn cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Cơm nước xong, mấy người ấy lại ngoan ngoãn dọn dẹp phòng bếp rồi tự về phòng của mình.

Hiển nhiên là Lê Tường bị phụ mẫu bắt vào trong phòng ‘thẩm vấn’ kỹ càng mọi chuyện. Cùng lúc đó, ở bên ngoài A Nhược cũng bị hai tỷ muội Đào Tử bắt vào trong phòng.

Bởi vì ngay từ đầu, hai tỷ muội bọn họ đã khá tốt với A Nhược, lại trải qua mấy ngày nay ở chung, quan hệ giữa ba người càng thêm thân thiết, cho nên lúc mới bước vào, A Nhược còn tưởng hai người kia muốn gọi nàng ấy vào chơi trò gì đó. Kết quả hai người kia lại muốn nàng ấy dạy bọn họ học tính toán.

“Hai người thật sự nghiêm túc?”

A Nhược đã ở tửu lầu được mấy tháng, chưa dám nói là cực kỳ hiểu hai tỷ muội Đào Tử nhưng cũng biết được không ít chuyện.

Từ nhỏ, hai người ấy đã bị bán tới bán đi, không biết một chữ nào, cũng là sau này khi đi theo Lê Tường, được nàng chỉ bảo mới biết vài chữ thường dùng.

Chữ đã vậy, càng đừng nói tới số học, hiện giờ hai người ấy chỉ biết đếm trong phạm vi mười thôi. Người không có một chút cơ sở nào như bọn họ, muốn học tính toán thật sự không dễ dàng.

A Nhược nghĩ tới những thứ mình đã được học từ khi còn nhỏ, có thể nói học hành là cả một quá trình kéo dài đằng đẵng, thiếu một chút kiên nhẫn, chắc chắn không thành.

“Tại sao đột nhiên các ngươi muốn học cái này?”
Bình Luận (0)
Comment