Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 606

“Bà nội, mau ăn nha!”

Quan Thành nhanh chóng gắp đồ ăn nhồi đầy vào miệng, các loại hương vị ngọt mặn cay đủ cả, hắn ta gắp đồ ăn đầy khoang miệng, chẳng biết rõ nó là hương vị của món nào, chỉ biết một từ: Ngon mà thôi!

Ngày thường bọn họ ở nông thôn, đâu được ăn những món ngon thế này, kể cả ăn tết cũng không dám phung phí như vậy.

Nhìn miếng thịt chiên này đi, màu vàng óng ánh còn xốp giòn như vậy, chắc chắn tốn thật nhiều dầu, nhà ai dám nấu kiểu này?

Còn món đồ chơi gì bọc đường đây? Vừa ngọt vừa mềm, người nghèo ăn không nổi.

Người một nhà Quan gia cứ như là đói bụng mấy ngày không được ăn cơm vậy, bọn họ dùng tốc độ nhanh như vận tốc ánh sáng, loáng một cái đã cuốn sạch sẽ sáu đ ĩa đồ ăn lạnh kia.

Cũng may Lê Giang đã sớm dự kiến từ trước, sắp xếp bọn họ ngồi trong phòng bao, bằng không bọn họ ăn ngấu nghiến kiểu này, còn có tiếng là nhà mẹ đẻ của tân nương tử, mọi người cũng đến mất sạch mặt mũi.

Chờ đến thời điểm món Phật Nhảy Tường là món cuối cùng được mang lên, bụng người một nhà bọn họ đã căng tròn xoe, chẳng còn uống thêm được ngụm canh nào nữa.

Lúc này Kiều thị cũng không kém bọn họ nhiều lắm, cũng chén một trận no căng rồi. Ngũ Đại Khuê ngại bà ta làm hắn ta mất mặt, đã chuyển ra một vị trí thật xa từ lâu rồi.

Hắn ta tự cho rằng hiện giờ mình đã là người thành phố, kể cả khi trên bàn đầy món ăn ngon miệng, hắn ta cũng kiềm chế được mình mà ăn cực kỳ văn nhã.

Thế nhưng khi hắn ta nhìn thấy món đồ ăn cuối cùng lên bàn, hắn ta cũng thoáng ngẩn ngơ một hồi

Hương vị thì vẫn như vậy, mấu chốt là nguyên liệu bên trong kìa!

Muốn làm rõ chuyện này, phải kể tới tiểu tác tinh() trong nhà hắn ta, lúc nàng ta có bầu, đã rất nhiều lần nàng ta bắt trượng phu phải tới Bạch thị lương hành mua hải sản bồi bổ cho nàng ta, cho nên Ngũ Đại Khuê chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra sò khô, bào ngư trong bình kia.

(

)Chỉ người kiêu căng, thường bắt người khác làm theo ý mình, vui giận bất thường.

“Chậc chậc, ông chủ Lê làm tiệc vui lần này thật hào phóng nha, ta coi chỉ nguyên liệu làm món Phật Nhảy Tường này đã đáng giá vài ngân bối rồi.”

“Mấy ngân bối vẫn còn quá ít, ta mới nếm thử một chén đã chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình vào, có bắt chi mấy chục ngân bối cũng đáng giá!”

Mấy vị khách nhân ở bàn cách vách ngươi một câu ta một câu, đánh giá món Phật Nhảy Tường này thật sự không thấp khiến phu thê Ngũ Đại Khuê nghe được, trái tim cứ nhảy bang bang không ngừng.

Chỉ một món đồ ăn mà bán được với giá đắt như vậy, rốt cuộc tửu lầu này kiếm được bao nhiêu tiền?

Mà người kiếm được tiền như vậy lại là nhi tức tương lai của bọn họ!

Phu thê hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt buông đũa xuống, hướng ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm lên lầu.

Bọn họ đã hạ quyết tâm chốc lát nữa nhất định phải ‘thảo luận thảo luận’ thật kỹ càng với phu thê Lê gia.

Cũng thật trùng hợp, người Quan gia vừa cơm no rượu say cũng có ý tưởng như thế.

“Tiểu Ngũ, ngươi nhìn một cái, có phải phụ nhân đang ngồi ở góc tường bên dưới kia là người lúc trước tới tửu lầu tìm ngươi hay không?”

“Cái gì?”

Ngũ Thừa Phong buông đũa xuống cúi đầu nhìn lên, lập tức lòng hắn cũng trầm xuống.

Lúc trước khi đuổi được Kiều thị đi, hắn còn cảm thấy lạ lùng, còn cho rằng Kiều thị đổi tính. Không nghĩ rằng bà ta trở về để gọi thêm người.

Lần này phu thê bọn họ cùng nhau tới, khẳng định là tới tìm hắn, hắn phải nhanh đưa bọn họ ra khỏi tửu lầu, bằng không để lâu thêm chút nữa, bọn họ làm loạn tửu lâu sẽ không hay ho gì.

“Lão Phó, các ngươi cứ ngồi ở nơi này một lát, vẫn hỗ trợ ta nhìn chằm chằm xung quanh một chút, đừng để cho người ta gây chuyện. Ta đi xuống có chút việc một lát nữa sẽ trở về.”

Ngũ Thừa Phong chào hỏi bọn họ một tiếng rồi trực tiếp đi xuống lầu, qua bàn của Kiều thị.

“Lão tứ……”

Ngũ Đại Khuê thật khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn ta, lão tứ phải có bộ dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, luôn luôn co rúm lại mới đúng, nhưng người trước mắt này, dáng người tưởng chừng như một mầm cây nhỏ đã trưởng thành, trở nên cao gần bằng hắn ta.

Tuy trên mặt Ngũ Thừa Phong vẫn còn nét trẻ con chưa mất hẳn, nhưng khuôn mặt bình tĩnh khí thế kia, lại mang tới cho người ta cảm giác như đang đối mặt với thiếu chủ nhà giàu có.

Dường như nhi tử này không quá giống tưởng tượng của hắn ta……

“Chắc là các ngươi ăn no rồi? Ra ngoài này một chút, ta có việc muốn nói với các ngươi.”

Ngũ Thừa Phong trực tiếp vươn tay ra túm lấy Ngũ Đại Khuê, rồi nửa lôi nữa kéo hắn ta ra ngoài cổng lớn, Kiều thị chớp mắt, lại chạy đi tìm một tiểu nhị hỏi đối phương nhà xí ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment