Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 620

Lê Tường vui sướng gật đầu, nàng quay lại, dặn dò A Thất nhất định phải tiếp đón hai người Ngọc Trúc thật chu đáo mới ra ngoài chiêu đãi khách khứa.

Đêm nay Lê Ký còn náo nhiệt hơn nhiều so với lúc Quan Thúy Nhi thành thân. Những ông chủ, bà chủ lui tới nườm nượp, một dãy xe ngựa ngừng ở ven đường, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Gần như tất cả những ông chủ bà chủ có mối quan hệ làm ăn buôn bán với Lê gia đều đưa cả nhà tới chung vui, thậm chí còn có bạn hàng, khách khứa của Kim gia bên kia, cũng chạy tới tửu lâu bên này, nâng chén rượu mừng.

Cả tòa tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, mùi thơm của món ăn, mùi thơm của rượu bay đi thật xa, không biết đã lôi kéo bao nhiêu con trùng thèm ăn trong bụng người ta.

Hai người Lê Tường và Ngũ Thừa Phong lần lượt đi kính rượu, hai người một chén là nước, một chén là rượu pha nước, vốn đang ung dung thoải mái, ai ngờ kính trên kính dưới một hồi đã xảy ra rối loạn.

Cũng không biết từ khi nào cái ly trên tay hai người đã bị người ta đổi thành một ly rượu trắng, sau đó một đống người ồn ào muốn bọn họ uống rượu giao bôi.

Lê Tường uống xong, bắt đầu có chút choáng váng, cuối cùng cả người nàng gần như dựa lên người Ngũ Thừa Phong mới kính xong rượu.

Tiệc cưới tiếp tục đến tận nửa đêm, yến hội mới tan, hai người cũng quay về phòng tân hôn.

Ngũ Thừa Phong còn may, bởi những năm trước hắn thường xuyên đi áp tải xa nhà, gặp loại thời tiết giá lạnh đều phải uống một chút rượu giữ ấm, khiến cho tửu lượng của hắn rất không tồi. Lê Tường lại không được, toàn thân nàng đã sớm mềm nhũn như bông, được trượng phu bế lên giường cũng không động tĩnh.

Nhưng trên giường bị thả nhiều quả nhãn quả và táo, nằm lên cực kỳ khó chịu, nàng ngủ không thoải mái, xoay qua xoay lại một hồi, không nhịn được, phải mở miệng kháng nghị. Nhưng quả táo quả nhãn không lăn đi, ngược lại còn kéo cả quần áo của mình ra.

Ngũ Thừa Phong bưng một chén bánh trôi men rượu quay về, vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn khiến hai mắt người ta tỏa sáng này, gần như ngay lập tức, chút rượu hồi nãy hắn vừa uống vào, lập tức sôi trào trong cơ thể.

Không khí bắt đầu trở nên nóng rực, dưới chân cũng trở nên nhẹ nhàng như bay, hắn kích động suýt nữa thì đánh đổ bánh trôi trong chén, khó khăn lắm mới đặt được nó an toàn lên bàn.

"Tương nha đầu..."

Ngũ Thừa Phong thề cả cuộc đời này, đây là lần đầu tiên hắn nói giọng dịu dàng đến như vậy, mềm nhẹ tựa như đã thay đổi thành một người khác vậy.

Lê Tường vẫn đang loay hoay xoay chuyển trên giường, nàng đã bị những thứ bên dưới làm khó chịu không cách nào chấp nhận được nữa, nàng nheo mắt, nhìn có bóng người trên giường cũng chẳng quan tâm người đó là ai, sau đó dùng loại giọng điệu mềm mại, nũng nịu nói: "Quá vướng víu rồi, ngươi bỏ giùm ta một chút đi."

"Được được được, bỏ giùm nàng!"

Bảo ta cho nàng mạng của ta cũng được nữa là!

Đôi mắt Ngũ Thừa Phong vừa muốn xem lại không dám nhìn, nghẹn đến mức m.á.u mũi cũng bắt đầu rỉ ra, hắn chỉ có thể quay đầu cầm một chiếc khăn, hung hăng bịt lên mũi, rồi đi qua nhặt mấy loại quả trên giường.

Hắn nhặt được một đống lớn, còn có một ít bị Lê Tường để dưới người, chờ đến khi những vật cản trở cuối cùng cũng bị nhặt bằng sạch, mặt Ngũ Thừa Phong cũng đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.

Ngay lúc này, thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường lại làm loạn đòi uống nước, muốn uống nước, uống xong lại kêu đói, khiến tân lang bị chỉ huy xoay vòng quanh, mãi gần tới giờ Tý (gần 11 giờ đêm), phòng tân hôn của hai người mới chịu yên tĩnh trở lại.

Ngũ Thừa Phong dọn dẹp xong phòng ở, lập tức chạy đi tắm nước lạnh, đến cuối cùng hắn mới được lên giường. Đến tận lúc này, hắn mới có cảm giác cục đá bao năm trong lòng đã rơi xuống.

Rốt cuộc hắn cũng thành thân với Tương nha đầu rồi!

Đây còn là đêm động phòng hoa chúc, nghĩ thôi cũng khiến người cực kỳ kích động.

Có điều tân nương đã say mất rồi, Ngũ Thừa Phong cũng không có động tác gì khác, hắn chỉ có thể đưa tay kéo cô nương thầm ao ước vào trong lòng, thầm hô một tiếng thỏa mãn.

Phải biết rằng, tuy hắn và Tương nha đầu đã làm khá nhiều chuyện khác người là hôn vài lần, nhưng còn chưa có ôm, kể cả nắm tay còn phải lén lén lút lút, vậy nên… đây là lần đầu hắn được yên ổn thoải mái ôm lấy người ngọc vào trong lòng.

Biết nói sao đây? Là cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng.

Ngũ Thừa Phong định cứ như vậy mà ôm lấy nương tử vào trong lòng say ngủ, ai biết đâu Lê Tường không chịu phối hợp, chừng một nén nhang nàng lại làm ầm ĩ một lần.

Vừa muốn rửa mặt vừa muốn tắm rửa, còn ngại quần áo trên người quá bó chặt, tự đưa tay cởi bộ đồ trên người mình ra, ai biết đâu, nàng cởi được một nửa đột nhiên sửng sốt.

"Ừm... Di... Tứ ca? Sao chàng lại ở trên giường ta?"

Lê Tường say tới mơ mơ màng màng, buông lỏng vạt áo, đã vậy nàng còn muốn tiến lại gần tựa như muốn nhìn kỹ hơn, dáng vẻ mờ mịt lại đáng yêu kia, ai mà chống đỡ nổi?

Dù sao thì Ngũ Thừa Phong cũng không chống đỡ được. Vậy là lần thứ hai, sau khi m.á.u mũi của hắn tràn ra, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, bổ nhào vào người nào đó.

Làn sóng đỏ hồng bị lật ngược lại, đêm xuân thật ngắn...

Ngày hôm sau, không có chút ngoại lệ nào cả, đôi tân lang tân nương đã thức dậy trễ.

Nhưng trong Lê gia, Lê Tường vốn làm chủ gia đình, nàng lại không có ác bà bà, tự nhiên là tân lang tân nương muốn thoải mái như thế nào thì thoải mái như thế ấy.

Thậm chí Quan thị còn đặc biệt đuổi mọi người trong viện ra ngoài, để cho nữ nhi nhà mình có một giấc ngủ thật trọn vẹn.

Lê Tường vừa ngủ một giấc là thẳng đến buổi chiều, vẫn là nàng quá đói bụng thật sự chịu không nổi mới tỉnh lại.

Chờ đến khi nàng và Ngũ Thừa Phong rời giường dọn dẹp mọi thứ qua ăn cơm, mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua Ngọc Trúc đã nói sẽ qua tìm nàng.

"Đều tại chàng! Chắc chắn là Ngọc tỷ tỷ sẽ chê cười ta!"

Ngũ Thừa Phong yêu nhất là nhìn bộ dáng đỏ mặt của nương tử nhà mình.

Hắn nghe nàng nói vậy cũng không giận, vừa múc cháo cho tiểu nương tử, vừa múc cháo cho mình rồi cười nói: "Hôm qua hai chúng ta vừa thành thân, ai chẳng biết sẽ động phòng hoa chúc, người ta biết ý chắc chắn hôm nay sẽ không đến đâu."

“Chàng còn dám nói như vậy!"

Lê Tường tức giận đi qua nhéo cho hắn một cái rồi đứng dậy ra ngoài. Nàng đến tửu lâu tìm A Thất vừa hỏi mới biết đúng là Ngọc Trúc không có đến.

"Chủ nhân, vị Ngọc phu nhân kia không đến, nhưng nàng ấy gọi người chuyển lời nhắn, nói là buổi trưa ngày mai sẽ đến."

Buổi trưa ngày mai hả? Là đến ăn cơm giữa trưa nha...

Lê Tường lập tức hưng phấn lên.

Nàng muốn chuẩn bị món ăn thật là ngon, tranh thủ giữ Ngọc Trúc tham ăn ở lại nơi này chơi mấy tháng.

Chẳng mấy khi nàng được gặp một vị ‘ đồng hương ’ như vậy, đâu thể nói dăm ba câu rồi thả người ta đi được?

Lại nói nàng và Ngọc Trúc nói chuyện cực kỳ hợp ý, đương nhiên phải làm tròn bổn phận của một địa chủ rồi.

Ngọc Trúc cảm động vô cùng, lại càng thêm nhớ nhung tâm ý của nàng, mỗi ngày đều phải ăn tới cái bụng tròn xoe mới rời khỏi Lê Ký, Thập Ngũ sợ nàng ấy ăn nhiều quá tới vỡ bụng nhưng lại không có cách nào khác, đành phải cho nàng ấy uống nhiều một chút canh hầm tiêu thực.

……..

Hai tháng sau…

"Tiểu Thập Ngũ... Có phải ta đã béo lên hay không? Sao ta có cảm giác gần đây, mình ăn thật là nhiều nhưng vẫn thấy đói?"

Thập Ngũ: “..."

Hắn nào dám nói nương tử nhà mình béo? Dám nói đêm nay chắc chắn phải ngủ giường nhỏ rồi.

"Nếu nàng ăn nhiều, chắc chắn là tay nghề của Lê Tường tốt quá. Với lại ta cũng ăn rất nhiều mà, còn nhiều hơn cả nàng nữa!"

Ngọc Trúc gật gật đầu, cảm thấy lời trượng phu nói rất có lý, nhưng nàng ấy vẫn không khỏi cúi đầu xem xem cái bụng, cứ có cảm giác dường như bụng của mình đã lớn lên rồi.

Tới chạng vạng, khi Ngọc Trúc lại tới Lê Ký ăn cơm, nàng rất lưu loát hỏi một câu: "A Tường, gần đây ta ăn ngon nhiều, ngươi xem có phải bụng ta đã lớn hay không?"

Lê Tường vừa nghe bụng lớn, lập tức chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Đã bao lâu rồi dì cả nhà ngươi không đến?"

Ngọc Trúc: "..."

Hình như đã hai tháng rồi, là gần đây chơi vui quá đã quên đi mất.

Không được, đợi chút nữa sau khi cơm nước xong, nhất định phải tìm một vị lang trung bắt mạch xem sao, có bảo bảo không phải là chuyện nhỏ đâu.

Kinh ngạc qua đi, trong lòng Ngọc Trúc bắt đầu có chút hưng phấn, ngay lúc nàng ấy đang muốn chia sẻ niềm vui này với hảo hữu, lại phát hiện cả người Lê Tường bên kia đều đang ngơ ngác.

"A Tường, ngươi làm sao vậy?"

"Ta..." Lê Tường theo bản năng sờ sờ bụng, giọng nói hơi mờ mịt: “Hình như đã nửa tháng dì cả nhà ta không đến..."

"!!!"

"Đi một chút đi, xem lang trung đi!"

[Toàn văn hoàn!]

Bình Luận (0)
Comment