Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

Chương 193

Không có khiêu vũ, chỉ là một bữa tiệc tối bình thường mà thôi nên cũng kết thúc sơm thôi. Lúc này Diêu thiếu đã về nghỉ tại phòng của mình. Một căn phòng thự sự rộng lớn và xa hoa. Hắn cũng không có thực sự nghỉ ngơi mà đang ghi chép các tài liệu làm việc. Diêu thiếu làm việc bao giời cũng rất nghiêm túc. Trong chiếc cặp da mang theo ngươi luôn là giấy tờ, sổ ghi chép. Hắn luôn muốn ghi lại bất kì thông tin nào của kiếp trước chợt lóe lên trong tâm trí. Chính những thông tin thoảng qua này đôi khi lại cực kì quan trọng liên quan đến kế hoạch phát triểu của Thái Nguyên cũng như dự án tại Phổ lúc này.

Nhưng lúc này cánh của phòng bỗng nhiên có tiếng gõ nhẹ, Diêu thiếu bất đắng dĩ đành bỏ lỡ công việc bên bàn giấy mà đứng lên mở cửa.

Xuất hiện sau cánh cửa không ngờ là gương mặt xinh đẹp của Maria, nàng để mái tóc nâu buông xõa trên bờ vai trắng ngần. Mái tóc hơi cong như những gợn sóng lăn tăn vốt ve bờ vai nhỏ bập bềnh trong ánh nến. Lúc này Maria không có trang điểm như lúc bữa tối, nhưng chính gương mặt không trang điểm mới là vẻ quyết rũ nhất của nàng. Người ta có câu tướng là do tâm sinh, tức là dù lúc này cô gái với gương mặt hốc há sau nhiều ngày bị dày vò trong tin đồn nhưng chỉ một chút tâm ý của Diêu thiếu ngày hôm nay lại khiến cho nàng cảm thấy thỏa mãn rồi. Chính tâm hồn được thả lõng, có chút hạnh phúc, có chút mơ màng khiến cho gương mặt của nàng chiến thắng toàn bộ những tàn phá trong thời gian qua.

Maria mặc một chếc váy mỏng màu hồng phấn buông dài đến gót chân. Tuy chiếc váy này không tôn lên được dáng vóc ngạo nhân của nàng nhưng nó lại đợm vẻ thánh kiết hơn nhiều. Liếc đôi mắt đẹp qua vai của Diêu thiếu Maria có thể thấy được ngọn nến cùng chiếc bàn làm việc đầy giấy tờ.

- Em xin lỗi, chắc anh đang bận làm việc.

Maria hơi thất lạc mà định quay người đi. Nhưng đột nhiên một cánh tay ấm áp khõe vòng quá vòng eo nhỏ bé của nàng mà kéo lại. Rồi nàng nghe thấy duy nhất một câu nói bên tai, sau đó chính là toàn bộ thế giới này nằng ngoài cảm nhận của nàng.

- Em ở lại cùng anh đêm nay nhé.

Rồi cô gái chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng bay lượn trong không gian, rồi nàng bồng bềnh mà trôi trong cảm giác của hạnh phúc sau bao nhiêu ngày mong chờ. Đúng thật là Maria đang bay lên trong vòng tay hữu lực mà đầy dịu dàng của Diêu thiếu. Chàng trai Á Đông đã bồng vị hôn thê của mình trên tay mà đặt vào môi nàng một nụ hôn nồng ấm. Rồi cô gái như bị hòa tan, cánh tay thon trắng muốt của nàng nhẹ nhàng vòng qua cổ chàn trai như muốn gì chặt lấy nụ hôn kia mà quyến luyến không rời xa.

Nhẹ nhàng đặt Maria lên chiếc giường với với nệm êm bồng bềnh chàng trai Á Đông nhẹ nhàn vốt ve mái tóc của nàng.

- Anh xin lỗi những ngày qua làm em phải chịu đựng nhiều bất công. Chuyện trước đây anh không nói nhiều nữa vì có giải thích cũng… không nhiều ý nghĩa.Chỉ có điều hiện tại và tương lai quan trọng hơn.

Cô gái Prussian co rúc vào khuông ngực to lớn rắn chắc của người thanh niên kia. Nàng chẳng có thể nói được nhiều, chỉ có thể gật gật đầu trong vòng tay ấm áp kia.

Lại một nụ hôn dài đôi trai gái lúc này đã quên hết mọi chuyện trên thế gian rồi, lúc này dường như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ tồn tại mà thôi. Bàn tay nhẹ nhàng của ai đó nhẹ nhàng vuốt ve từ chiếc gót chân ngọc cho đến bắp chân thon rồi kéo lên đến bờ mông cong vểnh đầy co dãn với sức sống của tuổi thanh xuân. Chiếc quần nhỏ cũng bị kéo đi lúc nào không hay biết rồi, bàn tay ấy đang thám thính mọi vị trí nhạy cảm nhất của cô gái. Tiếng thở gấp gáp, cơ thể vặn vẹo như không thể chịu nổi kích thích trên.

Đôi tay vôi vã vụng về nửa cởi nửa nhủ xe rách cả chiếc áo sơ mi trắng, hai người trẻ tuổi thân thể nguyên thủy nhất như quấn vào nhau. Những nụ hôn môi chuyển xuống chiếc cổ nhỏ trắng muốt, cuối cùng bờ môi ấm áp của người thanh niên dừng trên bộ ngực ngoại nghễ của cô gái. Những khíc thích như vô cùng vô tận như khiến cho người con gái chịu đựng không nổi thêm giâu phút nào. Tiếng thở gấp gáp cộng thềm vũ điệu dục cảm hồng hoang tràn ngập căn phòng. Nàng trong cơn đê mê quên đi cả bản thân chỉ biết hành động theo bản năng, hai tay bấy chặt bờ hông đầy cơ bắp co dãn như thép nguội của người thanh niên Đông Á mà ké mạnh, ghì chặt về phía mình.

Một cảm giác “lấp đầy”của cảm giác tràn ngập toàn thân, nó như là câu trả lời cũng như là sự giải tỏa sự của những bứt dứt của sự kích thích bất tận. Cảm giác như thỏa mãn, như muốn hơn như thế, như quấn quýt, như tràn trề dâng lên. Thân hình nuột nà của người con gái cong nhẹ nàng rên lên khe khẽ…

( lược đi 1 ngàn chữ)

Đôi trẻ quấn quýt ôm lấy nhau mà cùng nhau trải qua một giấc ngủ yên bình. Có lẽ đây là giấc ngủ yên bình nhất mà Diêu thiếu có được. Ngay cả với Dương Tú Ninh thì Diêu thiếu vẫn là trong giai đoạn chiến tranh ở Vạn Ninh, tiếp đó hắn vẫn có chút đề phòng với cô gái đó nên không thể nói là bình yên được. Nhưng hoàn cảnh lúc này thì khác, ít nhất Thái Nguyên lúc này đủ mạnh để khiến cho Diêu thiếu có thể đi xa để phát triển các dự định của mình. Lúc này đây Diêu thiếu đã quá xa Thái Nguyên, sự lo lắng cũng theo khoảng cách mà giảm thiểu đi rất nhiều. Thêm vào đó một đêm điên cuồng có tác dụng giải phóng tâm lý rất mạnh.

Những tia sáng đầu tiên xuyên qua tấm màn che mà đi vào căn phòng vẫn còn vương vấn mùi hoang đường kia. Diêu thiếu đã dậy rồi, nhưng hắn không có cử động gì. Diêu thiếu muốn để Maria ngủ thêm một chút nữa, cả đêm qua hắn đã dày vò cô gài này quá nhiều rồi.

Maria khẽ nhấp nhánh đôi mắt của mình, nàng cũng tỉnh rồi. Chuyện lạ lắm kìa, thường thì khi một người đã tỉnh thì dù có nằm yên không nhúc nhích cũng khiến cho đối phương thức giấc. Có lẽ khi ngủ thì cơ thể của cả hai cùng thả lỏng mà hòa hợp lại làm một. Chính vì thế chỉ cần một trong hai người tỉnh dậy sẽ sẽ khiến cho mối cân bằng này chấm dứt. Việc đối phương tỉnh dậy là cũng dễ hiểu mà thôi.

Diêu thiếu đặt nhẹ một nụ hôn lên trán của Maria mà nhẹ nhàng:

- Em ngủ thêm đi, vẫn còn sớm.

Nói đùa à, đã tỉnh rồi thì bố có thể ngủ nổi, nói chung là ý tứ là cả hai sẽ lười một hôm mằn lì trên giường ôm nhau vậy. Cô gái Prussian ưm một tiếng rồi rúc mớ tóc nâu vào ngực người thanh niên. Họ lại ôm nhau thật chặt mà lăn lộn trong chiếc chăn lông rộng.

Nhưng đôi trẻ cũng chẳng sung sướng được bao lâu vì kẻ phá hoại đã đến, tên nhóc Wilhelm von Bismarck đẩy cửa bước vào phòng mà kêu loạn lên:

- Anh rể, người hứa sẽ làm cung tên cho tôi, lại hứa dạy tôi bắn cung. Đã 9 giờ sáng rồi mà anh còn chưa dậy… anh còn lười hơn cả mèo……. Á chị Maria.

Wilhelm von Bismarck trợn tròn hai mắt nhìn chị gái mình đang trần trụ trên giường cùng vị anh rể tương lai. Tất nhiên là lúc này Maria đang dùng hai tay kéo chặt chăn để che dấu cơ thể đồng thơi hét lớn quát cho tên nhóc này chạy biến.

Diêu thiếu biết mình cũng không thể lười được nữa mà ha ha nhảy xuống giường mặc quần áo.

- Em cứ nằm tiếp đi, kệ thằng bé, anh qua coi nó ra sao….

Maria chỉ có thể xấu hổ hơn mà chui vào chăn trả lời như muỗi kêu.

- Vâng, anh gọi người hầu mang giúp em váy… hôm qua rách mất rồi…

Giọng cô đầy khiển trách như kiểu Diêu thiếu thô bạo lắm vậy. Diêu thiếu cũng cười khổ mà nói.

- Đâu chỉ có riêng anh, em nhìn xem ai xé bung hết cúc áo sơ mi của anh rồi đây…

Maria đúng là không dám chui ra khỏi chăn nữa rồi, đêm qua nàng quá điê cuồng đấy.

Cuối cùn sau một khoảng lề mề Diêu thiếu cũng có thể đến được nơi hẹn cùng cậu em vợ Wilhelm von Bismarck. Tất nhiên hôm nay chẳng có luyện tập gì mà Diêu thiếu đưa cho nhân viên nhà Bismarck bản vẽ cùng các chú thích về một chiếc cung với dòng dọc trợ lực. Loại cung này giảm rất nhiều lực kéo giúp cho Wilhelm von Bismarck cơ bắp không mấy phát triển cũng có thể sử dụng được.

Trong lúc Diêu thiếu đang lao sao chiến đấu trên giường cùng nữ nhân Prussian thì hắn đâu có biết được cách đó cả vạn dặm thì một nữ nhân khác của hắn lại đã sinh cho hắn một đứa con trai. Dương Tú Ninh không có chết. Nàng đúng là bị bắn trúng ngực nhưng rất may là trong đội ngũ của nàng dẫn đi có quân y của Vạn Ninh, lại có thêm thuốc kháng sinh chưa hết hạn nên cuối cùng cả một người hai mạng sống được kéo lại từ trong tay tử thần.

Nhưng quân của Tú Ninh không thể quay về Đại Nam theo đường Cao Bằng được. Lính của Lý Chấn đuổi rất gắt, và phong tỏa gần như mọi con đường mà Tú Ninh có thể quay về Đại nam. Điều này chứng tỏ Lý Chấn đã biết được gốc rễ của quân Tú Ninh rồi.

Không còn cách nào khác trong lúc Tú Ninh hôn mê thì bộ hạ của nàng quyết định chạy về Hồ Nam sau đó vòng vào Tứ Xuyên. Nói thật Quảng Tây mới là địa bàn của Tú Ninh nhưng mà Lý Chấn quá giảo hoat mà bố trí cắt hết đường lui của nàng khiến cho quân Tú Ninh không thể không chạy vào Xuyên.

Xuyên là vùng đất tứ bề phong bếm thông tin vào ra cực khó. Cũng may Xuyên có nhiều sông ngòi, rừng núi nên 3 ngàn người vào Xuyên như giọt nước hòa vào biển. Họ không ra được nhưng mà người ngoài muốn tìm họ là khó vô cùng tận.

Cuối cùng ngày hôm nay sau khi may mắn thoát chết cùng được bộ hạ tận tình cứu chữa thì Tú Ninh cũng bình phục sức khỏe và đáng mừng hơn là nàng mẹ tròn con vuông mà sinh là một hài tử. Vì không có cha đặt tên nên hài tử số khổ được mẫu thân đặt tên là Trần Quang Dự. Dự ở đây vừa có nghĩa là “danh tự” lại có nghĩa là “ tương lai” ý đồ của Tú Ninh là nếu sau này con nàng có thể tìm được cha thì lúc đó Diêu thiếu lại sẽ ban cho hắn một cái tên chính thức vậy.

Vậy là trong hoàn cảnh khốn khó một giọt máu của Vương gia họ Trần lưu lạc nhân gian, rồi đây sẽ có bao nhiêu rắ rối về chuyện này thì không ai biết. Chỉ biết được gene nhà họ Trần cực tốt, kể cả trong hoàn cảnh ác liệt là chạy loạn mà đứa trẻ họ Trần này vẫn khỏe mạnh hoạt bát. Phải nói rằng tình thế càng khắc nghiệt thì sự ưu tú của dòng máu càng được thể hiện mạnh hơn.

Tất nhiên cha của đứa trẻ vẫn không biết chuyện này, anh ta vẫn ở phương trời xa ngày ngày vui vẻ cùng người phụ nữ mới, không phải mẫu thân của đứa trẻ kia. Những ngày này Diêu thiếu đã công khai ở cùng Maria trong lâu đài Bismarck rồi.
Bình Luận (0)
Comment