Edit: Kim Hằng
*
Nhìn Tư Cẩn tươi cười mềm mại ấm áp, cô cảm thấy mình là một kẻ xấu xa lật lọng.
Nói cái gì mà sống lại lần nữa sẽ đối với anh thật tốt, nói cái gì mà sẽ để anh sống cùng với mình, nói sẽ chăm sóc anh, nuôi anh thật tốt.
Nhưng trong khoảng thời gian này rõ ràng chính anh mới là người chăm sóc cô, anh giặt quần áo nấu cơm, còn vì cô mà thức đêm may trang phục, cô bây giờ còn phải bỏ lại một mình anh trong căn nhà trống rỗng này ba tháng.
Ba tháng này, không chỉ có năm mới, Giáng Sinh, mà còn có cả —— sinh nhật của anh.
Cô muốn mỗi một ngày lễ nào cũng được ở bên anh.
Cô cọ vào người anh, hốc mắt đã đỏ: “Bảo bảo, em không đi, em không muốn đi nữa, em chỉ muốn ở bên anh.”
Tư Cẩn cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt của cô: “Nguyễn Nguyễn, anh không muốn vì anh mà em có bất luận tiếc nuối gì.”
Trong giọng nói của anh mang theo tự ti nồng đậm, thậm chí có chút run rẩy: “Không thể vì anh mà làm em mất đi ánh hào quang vốn có của mình, vốn dĩ ở bên anh đã khiến em ủy khuất lắm rồi, anh không biết tại sao em lại thích anh, anh cái gì cũng không có, chỉ cô độc một mình, thậm chí bị chính mẹ của mình vứt bỏ, bị cha mình chán ghét, anh vẫn luôn cho rằng mình vẫn sẽ luôn cô độc một mình trong bóng tối, không xứng có được ánh mặt trời rực rỡ như em.”
Cố Nguyễn khổ sở muốn chết, cô không hề biết rằng Tư Cẩn vẫn luôn tự hạ thấp bản thân đến vậy, cô nói: “Không phải, anh không u ám, anh là bảo bối, là bảo bảo của em.”
Tư Cẩn cười một tiếng, tự giễu lại nghiêm túc: “Nguyễn Nguyễn, trên thế giới này chỉ có em xem anh là bảo bối, cho nên anh không thể chậm trễ em.”
Cố Nguyễn còn muốn nói gì đó, Tư Cẩn đã ôm cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, lưu luyến hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon, công chúa của anh.”
*
Kì nghỉ Quốc Khánh trôi qua rất nhanh, vốn dĩ hai người họ muốn đi leo núi, nhưng bởi vì chân Cố Nguyễn bị thương, cho nên hai người phải nằm ở nhà suốt kì nghỉ.
Ngoại trừ làm bài tập, hai người còn lập đội chơi game, trước kia Cố Nguyễn hoàn toàn không tiếp xúc qua mấy thứ này, chơi rồi thì có chút nghiện.
Trước kia cô không thích chơi máy tính, hai cái máy tính đều đặt trong phòng Tư Cẩn, giờ đã chơi cả ngày, kết quả hơn nửa đêm rồi mà vẫn không ngủ được, cô ôm chăn bông mềm mại của mình chui vào phòng Tư Cẩn, tay chân nhẹ nhàng mà mở máy tính lên.
Cô chọn bản đồ rừng rậm mà cô thích, sau đó theo thói quen chọn đội hai người.
Đồng đội mới hoàn toàn xa lạ, cô nhìn Tư Cẩn đang ngủ say trên giường, không dám mở miệng nói chuyện.
Đồng đội gửi cho cô mấy cái tin nhắn: 【 Mở micro để giao lưu đi. 】
Cố Nguyễn sao có thể giao lưu với hắn ta, cô lại không muốn chết, chậm rãi đánh chữ: 【 Bạn cùng phòng đang ngủ, không tiện nói chuyện. 】
Đồng đội không nói chuyện nữa, sau khi vào trận bọn họ nhảy dù xuống, từng người đi kiếm trang bị, một lát sau đồng đội chạy tới chỗ cô, Cố Nguyễn cho rằng hắn ta tới cho cô trang bị, vui vẻ mà chạy tới.
Khi cô chơi cùng Tư Cẩn đều là như vậy, cô chậm rãi từ từ đi xung quanh, còn Tư Cẩn đi kiếm trang bị, sau đó lại đưa cho cô, trang phục trên người cô mỗi lần đều là cấp ba, thuốc và máu đều đầy đủ.
Cô cho rằng động đội của cô cũng là như thế.
Kết quả…một tiếng nổ vang lên.
Cô và hắn ta đã biến thành hộp với làn khói xanh.
Cố Nguyễn: “…….”
Sau đó cô tức giận muốn rời đội, nhưng tên đồng đội này không để cho cô ra ngoài, yên lặng mau lẹ mà bắt đầu trận, kết quả hắn ta còn chưa nói gì với cô thì đã nhảy dù xuống, sau đó đi đến nơi đặc biệt nhiều người, Cố Nguyễn còn chưa rơi xuống đất thì hắn ta đã chết.
Đội hai người biến thành chơi solo.
Cố Nguyễn thật sự đã chơi solo trong ván này, đang đến cuối trận, cô càng chơi càng hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới Tư Cẩn đang đứng ở phía sau cô.
“Trở về ngủ.” Giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng, Cố Nguyễn bị dọa cho giật mình, cô run tay ấn vào nút bắn súng, sau đó cô đã bị lộ vị trí, cô còn chưa kịp đổi chỗ khác thì đã bị bắn vào đầu.
Cố Nguyễn vốn dĩ nghĩ mình có thể thắng, nhất thời liền có chút tức giận: “Anh làm gì thế, dọa đến em rồi, làm hại em chết rồi này.”
Tư Cẩn không nói chuyện mà chỉ nhìn cô, Cố Nguyễn liền có chút chột dạ, ôm chăn nhỏ đứng lên, “Trở về ngủ thì trở về ngủ, hừ.”
Bảo toàn mạng vẫn là tốt nhất.
Chờ hôm sau cô lại lần nữa vào phòng của anh, phát hiện Tư Cẩn đã cài mật mã cho máy tính.
Cố Nguyễn: “…….”
*
Buổi tối trước khi quyết định tiến vào hiệp hội thi đấu, Cố Nguyễn gọi cho ba Cố, nói muốn đi huấn luyện ba tháng, tết có thể sẽ không trở về.
Kết quả ba Cố cho rằng cô vì muốn ở đây ăn tết cùng Tư Cẩn nên nói dối, một hai phải gọi điện thoại xác nhận với hội trưởng Hứa, làm cô buồn cười không chịu được.
Buổi sáng ngày đó, thời tiết rất tốt, Tư Cẩn đã đi học, Cố Nguyễn ăn cơm sáng rồi về phòng thay quần áo, trên giường có một chiếc váy trắng xinh đẹp, được thiết kế vừa vặn với cơ thể của cô.
Là tác phẩm của Tư Cẩn.
Cô thay váy, chải tóc và trang điểm thật xinh đẹp, lại tưới nước cho những chậu hoa ngoài ban công, để lại một tờ giấy cho Tư Cẩn, xong xuôi mới kéo hành lí ra khỏi cửa.
Ra tới thang máy, nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào vách tường, chân dài hơi cong, khuôn mặt có chút buồn bực, giống như một chú mèo đang sắp mất đi cá khô nhỏ của mình.
Cố Nguyễn sửng sốt: “Sao anh lại ở đây? Không phải đi học sao?”
Tư Cẩn kéo hành lí cho cô: “Anh đưa em đến đó.”
Cố Nguyễn thật ra không muốn như vậy, hai người đi, một người trở về ngẫm lại liền rất buồn tủi.
Nhưng Tư Cẩn rất kiên trì, cô nâng gương mặt tươi cười lên, nắm lấy tay trái của anh: “Cảm ơn bảo bảo!”
Trường huấn luyện của cô nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, cô cũng đã thuê một phòng ở chung cư nơi này, ba tháng này bọn họ phải cách nhau cả một thành phố B.
Bọn họ đến sớm, khi đến nơi còn có người đang tập thể dục buổi sáng.
Hứa Thanh Hà tự mình ra đón cô, nhìn hai người xuống taxi, hỏi một câu: “Nguyễn Nguyễn, anh trai đưa em tới sao?”
Cố Nguyễn muốn nói không phải, nhưng Tư Cẩn đã tiếp lời Hứa Thanh Hà: “Đúng vậy, Nguyễn Nguyễn nhà cháu tuổi còn nhỏ, làm phiền chủ tịch Hứa chiếu cố em ấy tốt một chút.”
Hứa Thanh Hà tự nhiên cũng sẽ làm như vậy.
Cố Nguyễn có chút không mấy vui vẻ, nhưng cô cũng có thể lý giải được, rốt cuộc thì hiện tại hai người tuổi còn nhỏ, chỉ mới học cao trung, hai chữ ‘yêu sớm’ này xác thật không dễ nghe.
Cố Nguyễn mím môi đứng tại chỗ, nhìn Tư Cẩn lên xe taxi rời đi, có chút muốn khóc.
Hứa Thanh Hà nói: “Tôi đưa em đến kí túc xá, đừng buồn, nếu thật sự nhớ nhà thì lúc đó em có thể xin nghỉ.”
Cố Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu, còn có thể xin nghỉ sao?
Thế chờ đến sinh nhật Tư Cẩn cô có phải sẽ được xin nghỉ để trở về đón sinh nhật cùng anh hay không?
Hứa Thanh Hà nhìn cô đột nhiên trở nên đầy sức sống thì có chút buồn cười, rốt cuộc thì vẫn là một cô bé thôi.
Hứa Thanh Hà đưa cô đến kí túc xá, sau đó giới thiệu cho cô: “Kí túc xá này là phòng hai người, phòng này đã có một người ở, vào trước em hai năm, tên là Nghê An, em có vấn đề gì thì có thể hỏi em ấy.”
Sau đó đưa chìa khóa cho cô: “Kí túc xá nữ này tôi không tiện đi vào, là phòng 404, có thang máy, em đi lên đi, tôi ở dưới lầu chờ em.”
Cố Nguyễn gật đầu, tự cô đi lên lầu, rốt cuộc cũng tìm được phòng của cô.
Cô mở cửa, trong phòng không có người, bạn cùng phòng hẳn là đi huấn luyện, cô nhìn quanh phòng, đã được cô gái kia sắp xếp các đồ vật gọn gàng, không gian thuộc về cô kia rất sạch sẽ, hoàn toàn không có bị chiếm dụng, trong phòng có hương hoa hướng dương nhàn nhạt, nhìn qua rất thoải mái.
Cô đối với bạn cùng phòng này có chút hảo cảm.
Nhớ đến Hứa Thanh Hà còn đang ở dưới lầu chờ cô, cô đem hành lí nhét vào tủ của mình rồi rời đi.
“Bây giờ tôi sẽ đưa em đến nơi huấn luyện, người muốn tham gia thi đấu đều tập luyện ở nơi đó.”
Hứa Thanh Hà đưa cô đến cửa thì di động của ông đột nhiên vang lên, ông nói một tràng tiếng Anh, tốc độ rất nhanh, với năng lực của cô thì vẫn chưa hiểu hoàn toàn, chỉ có thể hiểu được đại khái là chuyện về cuộc thi đấu quốc tế.
Cúp điện thoại, biểu tình của Hứa Thanh Hà có chút sốt ruột, “Bạn học Cố Nguyễn, em hãy vào trong đi, bên trong sẽ có người đưa em đi luyện tập, tôi có vài chuyện cần phải xử lí gấp.”
Cố Nguyễn gật đầu.
Cô một mình đi vào hội trường, phát hiện bên trong cũng không phải một không gian rất lớn mà lần lượt là các phòng nhỏ, tạo cho mỗi học viên có sự riêng tư của mình.
Cô định đi đến văn phòng tìm giáo viên để tìm hiểu về phương pháp đào tạo cụ thể.
“Là người mới sao?” Cố Nguyễn vốn dĩ đang xem đường đi đến văn phòng trên di động, trước mặt đột nhiên vang lên một giọng nói khiến cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Đứng trước mặt cô là năm cô gái mặt đồ thể thao, người đứng trước búi tóc cao, cô ta kiêu ngạo như một con thiên nga.
Cố Nguyễn trước mặt người ngoài luôn lạnh nhạt, bất quá là người mới đến, vẫn là nên nhẫn nại một chút: “Có chuyện gì sao?”
Biểu tình của các cô gái mang theo ý trào phúng, cô gái đứng trước mở miệng: “Chúng tôi tìm cô thì có thể có chuyện gì? Cô có thể làm chuyện gì? Chúng tôi chính là đến xem xem, thiên tài được hội trưởng Hứa thổi đến tận trời cao rốt cuộc là bộ dạng gì, bây giờ xem ra, cũng chỉ có thế thôi.”
Cố Nguyễn nhíu mày, còn chưa chính thức bắt đầu đã bị nhằm vào.
Không nghĩ tới hiệp hội khiêu vũ cũng không yên bình như vậy.
Bất quá cũng có thể nghĩ được, quán quân chỉ có một, ai lại không muốn.
“Lâm Tĩnh Thần, nói chuyện đừng có quá đáng.” Trước cửa lại xuất hiện một nữ sinh, đồng phục bên ngoài là áo bóng chày, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lạnh lùng, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào Lâm Tĩnh Thần đang đứng trước mặt Cố Nguyễn.
Lâm Tĩnh Thần nhìn thấy nữ sinh xuất hiện, cô ta bỏ qua Cố Nguyễn, ánh mắt cô ta giống như đã tìm thấy đối thủ của mình, nói chuyện thập phần khinh thường: “Nghê An? Cậu không đi tập luyện khiêu vũ cho tốt đi, chạy đến nơi này quản chuyện của người khác làm gì? Tôi bất quá chỉ là đang dạy dỗ người mới mà thôi…”
Cô ta vừa nói chuyện đã bùng nổ, bởi vì Nghê An căn bản không nghe cô ta nói chuyện, đi đến chỗ của cô gái có vẻ mỏng manh yếu đuối trước mặt, biểu tình vẫn có chút lạnh: “Cậu muốn đi đâu?”
Cố Nguyễn nhìn cô gái trước mặt, thì ra đây là bạn cùng phòng trong ba tháng tới của cô, lớn lên thật xinh đẹp, tính tình nhìn qua cũng khá tốt.
Cô mở miệng, mang theo ý cười hiền lành, mắt to hơi nheo lại, ngữ khí không tự giác được nhẹ đi: “Tôi muốn đi đến văn phòng của giáo viên.”
Nghê An xoay người đi về hướng bên trái: “Đi theo tôi.”
Lâm Tĩnh Thần phía sau tức giận dậm chân, biểu tình kiêu căng không duy trì được nữa: “Nghê An, cậu lại không để ý đến tôi, sau này bà đây lại nói chuyện với cậu thì bà đây chính là cẩu*!”
(*) Cẩu: Chó, vì phía dưới có nhắc đến từ “cẩu” nữa nên mình không tiện đổi lại cho thuần Việt, mong mọi người thứ lỗi.Nghê An nghe được lời này thì dừng lại, xoay người, đột nhiên tươi cười đến có chút vi diệu: “Lần trước, còn có lần trước nữa cậu đều nói y hệt như vậy, Lâm cẩu cẩu?”
Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt tức tối muốn chửi thề kia của Lâm Tĩnh Thần, xoay người rồi nhanh chóng lên lầu.
Cố Nguyễn:…Hình như vừa rồi cô được xem một bộ phim về yêu hận tình thù thì phải?
Chuyện tình của đại tiểu thư kiêu căng cùng học bá lãnh khốc, ngẫm lại cảm thấy rất có cảm giác kích thích.
“Cậu ấy không có ác ý, chỉ là miệng lưỡi có chút kiêu căng, cậu không cần để ý đến.”
“Hả?” Cố Nguyễn ngây người, biểu tình có chút ngốc.
“Lâm Tĩnh Thần, là cô gái vừa nãy.” Nghê An đối với nữ sinh mới đến này có chút hảo cảm không thể lí giải được, khó có khi ôn hòa mà giải thích nhiều một chút.
Cố Nguyễn nhấp môi gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.
Đưa Cố Nguyễn đến trước cửa văn phòng, Nghê An liền rời đi.
Cố Nguyễn đứng ở cửa, sửa sang lại tóc và váy của mình, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
“ Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói dứt khoát của một người phụ nữ, Cố Nguyễn có chút khẩn trương.
Cô mở cửa đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, mới nhìn về phía cô giáo.
Cô sửng sốt, người trước mặt này, là người kiếp trước cô hay xem trên TV, lần đầu tiên xem người này biểu diễn, sau này lại xem bà mang đội đi dự thi, cô chưa từng bỏ qua một trận thi đấu nào của bà ấy.
Về sau khi ở bên Tư Cẩn, anh tìm bà ấy đến dạy khiêu vũ cho cô, nhưng thân thể cô lúc đó không thể khiêu vũ tốt được nữa.
Chỉ học được một số lí thuyết, sau khi sống lại cô mới chậm rãi nhớ về nó mà luyện tập.
Nữ hoàng khiêu vũ —— Thẩm Thanh Lan.
Cô giáo của cô.
Hốc mắt cô đỏ ửng, cảm xúc có chút không khống chế được, giọng nói khẽ run: “Chào cô giáo, em là… Cố Nguyễn.”
~ END ~