Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 31

Chương 31: Edit: Kim Hằng

---


Nói xong những lời đó, Cố Nguyễn cũng không thèm nhìn sắc mặt của Thẩm Nam Chi và Đinh Nghiễm, nắm tay Tư Cẩn nhanh chóng lên xe.


Họ ngồi ở hàng ghế sau, những người trên xe hầu như ai cũng nhìn thấy màn vừa rồi, tầm mắt như có như không mà nhìn về phía hai người họ.


Hoặc là thiện ý, hoặc là chế giễu cũng có.


Cố Nguyễn che đôi mắt đỏ hoe của Tư Cẩn, không muốn anh nhìn thấy.


Tư Cẩn rất mệt mỏi, chôn mặt ở hõm vai của Cố Nguyễn, sợ hãi cùng bất lực nỉ non: "Nguyễn Nguyễn, đừng tin lời bà ấy."


Tư Cẩn rất sợ hãi, khi xảy ra những chuyện kia anh đã giải thích rất nhiều lần với ba mình, nói mẹ và cái chú kia đã làm cái gì, nói không phải anh đẩy mẹ xuống, nhưng Tư Kình trước sau đều không tin tưởng, thay vào đó là anh bị đánh đập liên tục.


Anh có thể không để ý đến Tư Kình, không để ý đến việc người khác nói thế nào về mình, nhưng nếu Nguyễn Nguyễn không tin anh, thì anh phải làm sao bây giờ?


Cố Nguyễn thở dài trong lòng, bàn tay mảnh khảnh đặt trên lưng anh, cơ thể anh không còn gầy gò như lúc mới gặp nữa, mà là khỏe mạnh như một thiếu niên bình thường.


Cô áp má vào trán anh, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ tin anh."


Vẻ lạnh lùng của Tư Cẩn biến mất khi nghe những lời này, chỉ còn lại sự căng thẳng sau khi quá lo lắng.


Cố Nguyễn thật ra biết nội tình, là do kiếp trước sau khi Tư Cẩn nắm quyền đã tự mình điều tra, vào đêm khi biết sự thật, Tư Cẩn ôm cô, sau một hồi im lặng, anh chua xót mà cười lên tiếng, cười một lúc lại chảy nước mắt.


Anh hỏi cô, có cảm thấy hoang đường hay không?


Cố Nguyễn ngoại trừ cảm thấy hoang đường, thì càng đau lòng hơn.


Đứng ở góc độ của Thẩm Nam Chi và Tư Kình, Tư Cẩn chỉ là vật hi sinh cho tình yêu của hai người họ.


Sản nghiệp của Thẩm gia không lớn, nhưng cũng đủ để gia đình họ có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, tuy nhiên trong những năm đầu khi ba của Tư Kình còn nắm quyền, vì để mở rộng địa bàn của Tư thị, ông đã mạnh tay mua lại các công ty cùng ngành.


Thẩm gia chính là một trong số đó.


Mặc dù việc cạnh tranh kinh doanh của Tư thị không gây ra nhiều khó khăn nhưng ba của Thẩm Nam Chi vẫn thất vọng vì công việc kinh doanh mà ông đang làm đột ngột sụp đổ, nản chí mà nhảy từ tầng cao nhất của Tư thị xuống.


Thẩm gia sa sút, Thẩm Nam Chi tất nhiên sẽ hận Tư gia.


Sau đó, công việc kinh doanh của Tư thị không thuận lợi, tài chính bị thiếu hụt liên miên, Tư Kình, người từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên trở thành một người bình thường, đi học trường công, vừa lúc thuận tiện cho Thẩm Nam Chi tiếp cận có mục đích với ông.


Mấy năm ở chung không biết là chân tình hay chỉ là giả vờ, nhưng Tư Kình quả thực đã yêu mình như Thẩm Nam Chi mong muốn.


Bà ta muốn thoát khỏi Tư Kình, nhưng Tư Kình làm sao có thể cho phép, mặc cho Thẩm Nam Chi phản kháng mà bất chấp muốn bà ta, khiến bà ta càng hận ông đến tận xương tủy.


Cũng hận cả đứa con do bị cưỡng bức mà sinh ra, bà ta chưa từng chăm sóc anh như một người mẹ, thậm chí còn muốn kết liễu sinh mạng của anh.


Sau đó, Thẩm Nam Chi cũng không quan tâm nữa, lúc đó bà ta đã cùng Đinh Nghiễm ở bên nhau, còn to gan đưa ông ta về Tư gia, làm trò trước mặt Tư Cẩn...


Tư Cẩn từ nhỏ đã bị xem nhẹ và bị ghét bỏ, tâm trí anh khó tránh khỏi sẽ khác với những đứa trẻ bình thường, Thẩm Nam Chi cũng vì thế mà nói anh bị bệnh tâm thần.


Thẩm Nam Chi đang vui vẻ thì bị Tư Cẩn phá vỡ, vì thế mà lại lần nữa nổi lên sát tâm, tay bà ta liền đặt lên cổ Tư Cẩn.


Khi Tư Cẩn nói đến đó, Cố Nguyễn đã vô cùng kinh hãi, nếu Thẩm Nam Chi thành công vào thời điểm đó, trên thế giới này sẽ không còn Tư Cẩn của cô nữa.


Khi đó Tư Cẩn đã kịch liệt phản kháng, Thẩm Nam Chi vì mất cân bằng mà té từ trên cầu thang xuống, lúc đó Thẩm Nam Chi đang mang thai đứa con của Đinh Nghiễm, sau sự việc đó thì đứa trẻ đã mất đi, điều này trở thành cái cớ để bà ta có thể rời khỏi Tư gia, bà ta lấy cái chết để đe dọa, Tư Kình không thể không buông tay.2


Nhưng Tư Kình cho rằng đứa trẻ kia thuộc về ông ta và Thẩm Nam Chí, tuy rằng bọn họ đã lâu không ở cùng phòng, nhưng ông ta vẫn cố chấp nghĩ như vậy.


Vì vậy, ông ta quy tất cả tội lỗi cho Tư Cẩn.


Chính vì thế mà Tư Cẩn của cô mới cơ khổ cả đời, bệnh tật quanh năm.


Những ngón tay của Cố Nguyễn phía sau Tư Cẩn vô thức siết chặt, cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cô mới thức tỉnh.


Cô lấy từ trong túi ra hai chiếc kẹo sữa yêu thích của Tư Cẩn, mở lòng bàn tay ra trước mặt Tư Cẩn, mềm mại cười khẽ: "Muốn không?"


Trong lòng đau khổ, ăn một chút đồ ngọt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.


Tư Cẩn lấy một viên, bóc lớp giấy gói kẹo sau đó bỏ vào miệng, vị ngọt mùi sữa bò chậm rãi tan ra, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.


Họ muốn đến nhà ngoại cũng cần đi thuyền đến thị trấn W.


Cố Nguyễn lướt đi một quãng đường dài, thả hồn theo những giai điệu làng nước do chú lái đò hát, theo làn nước trong vắt của con sông suối xuôi về vùng hạ du, nơi bà cô sống ẩn dật.


Tư Cẩn là một người phương bắc đích thực, trước đây chưa từng đi trên con thuyền nhỏ lung lay như vậy, khi lên thuyền cảm thấy nó rất mới lạ, sờ sờ đây đó, người luôn sống nội tâm hiếm khi lộ ra vẻ hưng phấn của trẻ con.


Cố Nguyễn đã đến đây nhiều lần, đã sớm hết hứng thú, cô lười biếng dựa vào người Tư Cẩn, thuận tay gọi điện thoại cho ông bà.


Ông cụ ở đầu dây bên kia rất bất ngờ, chưa nói được hai câu đã cúp máy đi chuẩn bị đồ ăn.


Cố Nguyễn cười rồi cất điện thoại.



"Nguyễn Nguyễn, chúng ta phải ngồi trên chiếc thuyền này bao lâu?" Tư Cẩn trông có vẻ thích thú, khuôn mặt cũng đỏ bừng.


Cố Nguyễn thuận miệng đáp: "Cũng cỡ nửa ngày."


"Chúng ta sẽ ăn trưa trên thuyền, chú ấy sẽ chuẩn bị cho chúng ta."

Khi nhận được câu trả lời, Tư Cẩn càng vui vẻ hơn, lấy máy ảnh để chụp từ các góc độ khác nhau.


Cố Nguyễn để tùy anh chơi, xuống mũi thuyền tìm chỗ ngồi trò chuyện với người chèo thuyền.


"Nguyễn Nguyễn!" Nghe thấy Tư Cẩn gọi, Cố Nguyễn vô thức quay đầu lại, sau đó nghe được tiếng "tách" của máy ảnh.


"Chụp được rồi!" Tư Cẩn đưa máy ảnh cho cô xem, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười giống như trẻ con.


Cô gái trong ảnh có chút thất thần, giữ nguyên tư thế quay đầu ra sau, mái tóc dài hất lên theo gió, đôi mắt nhìn vào máy ảnh lại có chút chuyên chú.


Bố cục hoặc tông màu của bức ảnh này không phải là hoàn hảo nhất trong số rất nhiều bức ảnh mà Cố Nguyễn đã chụp, nhưng nó lại là bức ảnh mà Tư Cẩn đã giữ trong ví của mình rất nhiều năm.


Hơn một giờ sau, Tư Cẩn đã không còn hưng phấn như lúc đầu, hơi ngả người ra sau, sắc mặt tái nhợt không còn sức lực, chỉ thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn Cố Nguyễn.


Cố Nguyễn biết anh đang say sóng, những người hiếm khi đi thuyền sẽ dễ cảm thấy khó chịu, thấy lúc đầu anh chơi vui vẻ như vậy, Cố Nguyễn còn tưởng rằng anh sẽ không bị say.


Cô lấy bình nước trong túi ra đưa cho anh, Tư Cẩn nhấp một ngụm nhỏ, dạ dày càng thêm khó chịu, sắc mặt tái mét.


Anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của Cố Nguyễn đặt lên mặt mình, cảm thấy thoải mái hơn, vô thức mà cọ tay cô.


Đại thúc cầm hai cái dĩa sứ nhỏ đi vào trong khoang: "Em gái nhỏ, cơm trưa đã chuẩn bị xong, tối hôm qua tôi mới câu được cá sông, còn tươi ngon, mau để A ca của em nếm thử."


"Được." Cố Nguyễn đứng dậy muốn đến giúp chú ấy đỡ cái bàn gấp trên bờ thuyền, nhưng phát hiện góc áo đã bị Tư Cẩn nắm chặt trong tay.


Lấy một tư thế cực kỳ quyến luyến.


Cố Nguyễn không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, nhưng rồi nhớ ra điều gì đó, cô lấy ra miếng dán chống say và viên kẹo ngậm bạc hà đã chuẩn bị từ sớm trong cặp.


Viên kẹo ngậm bạc hà có vị lạnh và hơi đắng, hiển nhiên không phải mùi vị mà Tư Cẩn thích, khi bị Cố Nguyễn cho vào miệng, anh lập tức cau mày muốn phun ra.


"Ngậm lấy." Cố Nguyễn nói.


Tư Cẩn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt to ướt át có chút ủy khuất.


Cố Nguyễn giúp anh vuốt lại mái tóc rối bù của mình, cẩn thận trấn an: "Trị say sóng, chỉ cần ngậm một lát là tốt, nghe lời."

Quả thật thuốc đắng dã tật, chờ đến khi Cố Nguyễn đã gỡ xương cá cho anh xong, Tư Cẩn đã tốt lên không ít, nhưng vì vừa say sóng nên không có cảm giác ngon miệng.


Cố Nguyễn tự nhiên mà gấp một miếng cá bỏ vào chén anh: "Nếm thử đi."


Ngày thường đều là Tư Cẩn chăm cho Cố Nguyễn ăn, nhưng hiện tại Cố Nguyễn lại đặc biệt chăm sóc anh, cô không muốn Tư Cẩn nghĩ về việc đã gặp Thẩm Nam Chi.


Chất lượng nước ở Thị trấn W rất tốt, tôm cá nuôi thịt rất tươi ngon, bác lái thuyền dùng những phương pháp xử lý thô sơ và đơn giản nhất để đảm bảo độ tươi của nguyên liệu, bác ấy cũng cho vài trái ớt đỏ nhà trồng vào.


Ăn vào thật sự có một cảm giác vui sướng tràn trề.


Trong khoang thuyền có đặt một chiếc đàn Sanxian, Cố Nguyễn được sự đồng ý của đại thúc mang cây đàn lên.


Bác lái thuyền mỉm cười: "Em gái nhỏ, chơi một lần cho chú nghe thử xem, bây giờ người trẻ ít người biết chơi."


Cố Nguyễn cười, thản nhiên ngồi xuống, tay trái cầm cần đàn, tay phải gảy đàn. Tiếng đàn, tiếng mây trôi và tiếng nước chảy tuôn ra.


Đại thúc nghe đến mê mẩn, khi tiếng đàn dừng lập tức vỗ tay nồng nhiệt.


"Mà đây là khúc gì thế? Chú chưa nghe khúc nhạc này bao giờ."


"Cô gái Sendel." Người trả lời là Tư Cẩn.


Cố Nguyễn cũng không ngạc nhiên, lần đầu tiên cô nghe thấy giai điệu này là trong xe của Tư Cẩn ở kiếp trước, lúc ấy nghe xong cô thấy rất buồn cười, kiếp trước khi cô gặp được Tư Cẩn là khi trời tối trăng sáng, anh lúc đó như một vị thần tiên bị trục xuất xuống trần gian, cô cho rằng những bài hát anh nghe là những bản giao hưởng âm điệu cao vút, nhưng cô không ngờ rằng anh lại thích giai điệu của cây đàn cổ.


Anh nói trước đây anh không có nơi nào để đi, anh thích đi vào con hẻm nhỏ như thế, khi rẽ vào góc cua anh sẽ chơi đàn sanxian, anh vừa nghe là có thể nghe cả một buổi sáng.


Đó có thể coi là thú tiêu khiển duy nhất của anh trong những ngày tháng vừa phải kiếm tiền vừa liều lĩnh học tập.


*


"Bà ơi!"


Hai người vừa xuống thuyền đã vội vàng chạy về nhà. Ông và bà ở trong một gian nhà có sân nhỏ, trước cửa có một vườn rau lớn, bà ngoại đang hái rau trong đó nên bọn họ còn chưa vào cửa đã nhìn thấy bà.


Nghe thấy giọng của đứa cháu gái nhỏ, bà cụ lập tức chạy ra khỏi vườn rau, Cố Nguyễn vội vàng chạy đến đỡ bà.


Bà cụ xuất thân trong tầng lớp quý tộc, gả cho ông ngoại của cô khi còn rất trẻ, ông ngoại cả đời yêu thương bà, ngoại trừ việc con gái phải ra đi ở tuổi trung niên, bà không phải chịu bất cứ khổ sở nào.


Ngay cả khi về già, bà cụ cũng rất chú trọng vẻ bề ngoài, bà mặc một chiếc sườn xám mùa đông hoa văn màu xanh và trắng, mái tóc hoa râm được chải thành búi gọn gàng ở phía sau đầu.


Bà ngoại nắm lấy tay của Cố Nguyễn: "Sao tay cháu lạnh thế?" Bà lại nhéo độ dày của áo khoác: "Bây giờ trời lạnh, nên mặc thêm áo khoác bông vào, đừng đứng ở đây, vào nhà sưởi ấm với bà."


Đi tới cửa, mới phát hiện bên cạnh cháu bà còn có một thiếu niên có diện mạo cực kỳ xuất chúng, bà quay đầu lại nhìn Cố Nguyễn, "Đây là?"


Cố Nguyễn mỉm cười ôn nhu lại kiêu ngạo: "Đây là bạn trai của cháu, Tư Cẩn."


"Cháu chào bà ngoại, cháu là Tư Cẩn, bạn trai của Nguyễn Nguyễn."


Bà ngoại đánh giá hai người, bất luận là khí chất hay diện mạo đều rất hợp nhau, điều quan trọng nhất là, đứa trẻ này lớn lên rất đẹp trai, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.


Bà vui vẻ gật đầu: "Không tồi không tồi, vào nhà với bà, ông ngoại đang làm thức ăn cho hai đứa."


Cố Nguyễn lộ rõ ​​ý cười trên mặt, dùng khuỷu tay chạm vào Tư Cẩn, cho anh một ánh mắt không cần phải lo lắng.


Bà ngoại của cô là nhan khống, khuôn mặt của Tư Cẩn đẹp như vậy, bà ngoại của cô chắc chắn sẽ thích.


Hơn nữa nếu bà ngoại đã thích, khẳng định ông ngoại cũng không dám nói hai lời.


Ông ngoại đang bận rộn trong bếp, Cố Nguyễn bước đến cửa, ngọt ngào kêu một tiếng: "Ông ngoại!"

Bình Luận (0)
Comment