Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 36

Edit: Kim Hằng

----


Bầu trời đã gần chạng vạng tối, trời quang mây tạnh sau cơn mưa, không khí ở phía nam trở nên tốt hơn, thậm chí còn có cầu vồng trên bầu trời.


Đây là ngày thứ hai sau kỳ thi tuyển sinh đại học, thấy cảnh vật xung quanh, người trong lớp hẹn nhau ra cổng trường chụp ảnh, lăn tới lộn lui, những cô cậu học trò thân thiết với nhau đã sắp không thể gặp nhau nữa đang dành cho nhau những cái ôm ấm áp.


Mặc dù Cố Nguyễn không có những người bạn như vậy, nhưng tâm trạng của cô rất tốt khi nhìn thấy lại tình cảm chân thành ở độ tuổi này, cũng không thèm quan tâm đến giờ giấc hiện tại.


Cô chụp lại hình ảnh cầu vồng trên bầu trời và gửi nó cho Tư Cẩn, rất nhanh đã nhận được điện thoại của Tư Cẩn.


Trên mặt Cố Nguyễn nhiều thêm ý cười, nhận cuộc gọi, giọng nói mềm mại: "Bảo bảo, anh đang làm gì thế?"

"Em có nhớ anh không?"


Cố Nguyễn cười nhẹ, "Tư Tiểu Cẩn, em hỏi anh một đằng, anh lại trả lời một nẻo."


"Vậy em, nhớ anh sao?"


"Ừm." Cố Nguyễn thoải mái thừa nhận.


"Em quay đầu lại đi."


Cố Nguyễn lập tức hiểu ra, nhanh chóng quay đầu lại, thiếu niên mà cô thời thời khắc khắc nhớ thương quả nhiên đang đứng ở đó.


Thấy cô quay đầu lại, vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên, mở ra một cái ôm ấp với cô.


Cố Nguyễn mặc một chiếc váy do chính Tư Cẩn thiết kế, màu vàng nhạt, ấm áp và tươi sáng, cô ôm chặt lấy eo Tư Cẩn, dán sát vào thân thể của Tư Cẩn.


Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sao sáng ngời của Tư Cẩn: "Sao anh lại tới đây?"


Tư Cẩn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhếch khóe môi, tràn đầy ôn nhu lưu luyến: "Đến chúc bảo bối của anh tốt nghiệp thuận lợi."


Dù sao ở trước mặt nhiều bạn học như vậy, Cố Nguyễn dù có da mặt dày cỡ nào cũng không thể nhịn được nữa, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ thẫm, rời khỏi vòng tay của anh, thuận thế mà choàng tay anh, đầu hơi nghiêng, mang theo nét ngoan ngoãn của thiếu nữ.


Đi đến trước mặt các bạn học, chào hỏi rồi rời đi.


"Không ngờ bạn trai của Cố Nguyễn lại đẹp trai đến như vậy, lần trước khi cậu ấy đăng ảnh lên vòng bạn bè tôi còn tưởng là photoshop chứ."


"Cái gì thế, người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp."


"Còn siêu sủng nữa chứ, hồi nãy còn gọi Cố Nguyễn là bảo bối, có cảm thấy thẹn hay không hả."


"Cố Nguyễn ngày thường lãnh đạm, cậu nhìn bộ dạng ngượng ngùng vừa rồi xem, hẳn là yêu thật rồi."


"May mà Mạnh Hĩnh không ở đây." Họ đều là những đứa trẻ mới lớn, bát quái một chút cũng không dám nói thêm cái gì, người nói lời này là một cô gái có khuôn mặt trẻ con, cô ấy thích Mạnh Hĩnh.


Một cô gái khác trả lời: "Hàn Miểu, nói thật, nếu cậu thích Mạnh Hĩnh thì cứ theo đuổi đi."


Hàn Miểu nhìn cầu vồng, trong con ngươi đen nhánh có chút buồn bã: "Cậu ấy sắp ra nước ngoài rồi, cách cả một đại dương lớn, tôi làm thế nào để theo đuổi đây?"


Cô ấy nhìn bóng lưng rời đi của Cố Nguyễn và Tư Cẩn, trong lòng hoang vắng, huống hồ trong lòng cậu ấy còn có người khác, sao có thể theo đuổi.


Cố Nguyễn cầm kem, cắn một miếng, vị dâu lạnh tan trong miệng, Cố Nguyễn thoải mái nheo mắt.


Nhìn cây kem socola trong tay Tư Cẩn, cảm thấy thèm chết đi được, lập tức làm nũng với anh: "Bảo bảo, chúng ta đổi đi."


Trước kia Cố Nguyễn ăn nhiều đồ lạnh, kết quả khi đến tháng lại đau bụng đến ngất xỉu, đã có tiền án trước đó, bây giờ Tư Cẩn không dám chiều theo cô nữa.


Anh cắn ba lần đã ăn xong cây kem của mình, khi vứt rác, thuận tiện lấy cây kem vẫn còn một nửa của Cố Nguyễn cũng ném luôn.


Cố Nguyễn ăn trộm gà không thành mà còn mất một nắm gạo: "......"


"Anh làm gì vậy! Em còn chưa ăn xong mà." Cố Nguyễn hiếm khi lại cáu kỉnh với Tư Cẩn, lúc này đang chu cái miệng nhỏ nhắn, tự mình đi về phía trước, nhưng thật ra lại càng có cảm giác yêu đương.


Cố Nguyễn đi được một đoạn, quay đầu lại thì thấy Tư Cẩn không có đi theo, thay vào đó, anh đứng yên xem điện thoại di động.


Cô càng tức giận hơn nữa, giậm chân vài cái, rồi tự mình đi trở về: "Tư Tiểu Cẩn, em đang tức giận! Thế mà anh lại không dỗ em, có phải anh ở bên ngoài có em chó nào khác rồi không?"


Tư Cẩn cất điện thoại vào túi, nắm tay cô, Cố Nguyễn hất tay ra, không cho anh chạm vào.


Đôi mắt của Tư Cẩn sáng lên, chuyên chú nhìn Cố Nguyễn: "Không có người khác."


Trong lòng anh chỉ có mình cô, cô là ánh sáng duy nhất của anh.


"Nhưng mà anh không dỗ em."


Tư Cẩn bất thình lình bế cô lên, Cố Nguyễn bị anh dọa sợ mà kêu lên một tiếng, cảm giác không trọng lượng vô cùng bất an, Cố Nguyễn ôm chặt lấy cổ Tư Cẩn: "Anh làm gì vậy, dọa em giật mình."

Sức lực của Tư Cẩn lớn, anh ôm chặt cô vào lòng, nói vào bên tai cô, hơi nóng phả vào cổ Cố Nguyễn khiến cô run lên: "Bảo bối, nhắm mắt lại."

Tư Cẩn bảo cô nhắm mắt lại thì cô rất thành thật mà nhắm mắt, dù sao ở trong vòng tay của anh, cô có gì phải sợ.


Kết quả là hơi thở trong lòng ngực của Tư Cẩn khiến cô cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, nhắm mắt lại, cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


Cô tỉnh dậy trong hương hoa thơm ngát.


Trong căn phòng hoa thủy tinh trong suốt có một chiếc ghế dài nhỏ mềm mại, cô dụi mắt, sau khi chợp mắt vẫn có chút bối rối: "Bảo bảo, đây là đâu?"


Tuy nhiên không có ai trả lời cô, Tư Cẩn không có ở trong phòng hoa, cô hơi hoảng sợ, đứng dậy khỏi chiếc ghế dài mềm mại.


Giữa phòng hoa có một chiếc bàn tròn màu trắng kiểu châu u, trên đó đặt một tách trà đen và một bông hoa hồng, cô cầm bông hồng lên ngửi, khi lại gần thì phát hiện những chiếc gai nhỏ trên những cành hoa đã được cắt tỉa sạch sẽ.



Ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ có chữ viết tay của Tư Cẩn...


Nguyễn Nguyễn, em tỉnh rồi sao? Anh vốn muốn trực tiếp đưa em đến đó, nhưng em đã ngủ quên, vì vậy để trừng phạt, em phải tự mình đi tìm anh.


Dọc theo con đường, con búp bê sẽ gợi ý cho em, anh và điều bất ngờ đang chờ em ở đây.


Cố Nguyễn đặt tấm thẻ xuống, do Tư Cẩn sắp xếp nên cô không có gì phải lo lắng, trên môi nở một nụ cười nhẹ, cô mở cửa phòng hoa và bắt đầu cuộc truy tìm kho báu.


Tuy biết cảnh tượng bên ngoài của phòng hoa, cô thực sự bị sốc khi bước vào, hiện tại cô đang ở trong một vườn hồng rất lớn.


Đầu tháng sáu, hoa hồng vừa nở rộ, là thời điểm tranh nhau khoe sắc, lộ ra hương thơm.


Tư Cẩn điều khiển máy bay từ xa và xem xét tình hình của Cố Nguyễn. Khi Cố Nguyễn vươn tay qua hàng rào, anh lo lắng vì sợ cô sẽ bị gai đâm.


Nhưng khi cô chạm nhẹ vào bông hồng, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, làn gió nhẹ thổi qua, váy và mái tóc dài bay trong gió, giống như một tiên nữ giáng trần.


Đôi mắt của Tư Cẩn khẽ chuyển động, anh ước gì bây giờ có thể đi qua bắt lấy tiên nữ của mình.


Cố Nguyễn nhìn thấy chiếc máy bay không người lái lơ lửng trong không trung, có lẽ đã đoán được điều gì đó, cô mỉm cười với máy ảnh, chọc thẳng vào lòng của Tư Cẩn.


Trên lối đi được bao quanh bởi hàng rào, có một số đồ chơi sang trọng ở giữa, cái thứ nhất là Dạ Bái, cô cầm lên, ấn nhẹ đầu ngón tay, một giọng nói quen thuộc phát ra từ cơ thể Dạ Bái, nhưng không phải là gợi ý: "Sẽ không có gì là lưu truyền vĩnh cửu, nhưng em là chìa khóa tình yêu của anh."


Cố Nguyễn trừng lớn mắt, bạn trai thần tiên từ đâu đến thế? Có lẽ đó là một câu nói ngôn tình được tìm thấy trên mạng, nhưng anh đã được trân trọng mà đọc nó, lại phá lệ làm rung động tâm hồn thiếu nữ của Cố Nguyễn.


Cô đã đi hết con đường, trong mỗi con búp bê đều có những lời yêu thương khác nhau:


"Anh vượt qua bao nhiêu trầm luân, em là ánh sáng duy nhất của anh."


"Nếu tương lai em vẫn luôn ở bên anh, anh cái gì cũng không sợ hãi."


"Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em."


"Anh nguyện ý cho em cả linh hồn, chỉ cần em đừng chê nó không hoàn mỹ."


...


Cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh đang cau mày tìm kiếm những câu này, sau đó ghi lại câu nói một cách nghiêm túc.


Sau khi nghe câu cuối cùng, cô đã đứng trước ngưỡng cửa của một tòa nhà nhỏ màu trắng với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.


Trong câu cuối cùng, anh chỉ nói một từ đơn - Fluoxetine.


Fluoxetine, một loại thuốc chống trầm cảm.


Thực ra, đời trước một mình cô phiêu bạc, đã trải qua một đoạn thời gian luôn khó chịu hậm hực.


Thuốc này đặt trên bàn cạnh giường của cô.


Cho đến khi Tư Cẩn xuất hiện, anh vẫn luôn nói rằng cô là ánh sáng của anh, nhưng anh không biết rằng, anh đã cứu rỗi cuộc đời cô.


Ở kiếp này, cô đã tìm thấy Tư Cẩn trước một thời gian, dòng thời gian vốn có bị gián đoạn, cô không biết tương lai sẽ ra sao, liệu cô và Tư Cẩn có thay đổi gì trong tương lai hay không.


Tư Cẩn kiếp này cũng rất khác với Tư Cẩn của kiếp trước, Tư Cẩn của đời trước dịu dàng ân cần, tình yêu của anh từ từ thấm vào trái tim lạnh giá của cô như dòng nước ấm, biến trái tim cô thành một vũng nước ấm, hai người sưởi ấm cho nhau.

Mặc dù kiếp này Tư Cẩn đối với cô đủ dịu dàng, ăn, mặc, ở, mọi thứ đều chu toàn, nhưng tình cảm của anh như ngọn lửa quấn trong băng, cô mang theo nước ấm làm hòa tan khối băng ấy, anh đáp lại cô, là một trái tim đầy tình yêu trọn vẹn, nóng bỏng và tươi sáng.

Cảm giác quá mạnh mẽ, cô chưa từng chạm vào, trong lòng luôn cảm thấy đau lòng, nhưng người này là Tư Cẩn, cô không thể buông tay, cho dù có bị thiêu thành tro cũng không buông tay.

Cô không thể để mất anh một lần nữa.

Ngôn ngữ tình yêu của fluoxetine là – Em là mạng của anh, không có em, anh sẽ phát điên.

Tư Cẩn cũng là mạng của cô.

Tư Cẩn theo dõi phản ứng của Cố Nguyễn từ màn hình, thấy rõ sự đau đớn hụt hẫng, cũng như những giọt nước mắt cho dù cô đã che mặt lại nhưng nó vẫn chảy dài xuống cằm cô, tim anh không thể ức chế được mà đau đớn.


Anh dùng ngón tay giữ chặt điện thoại, trên mu bàn tay trắng nõn đột ngột xuất hiện những đường gân xanh, các khớp ngón tay trở nên tái nhợt vì dùng lực quá mạnh.


Đôi mắt đẹp đẽ của anh mờ đi, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu, anh không biết Cố Nguyễn có ý gì, là đang nghĩ đến "A Cẩn" của cô sao? Hay là cảm thấy tình cảm của anh quá nặng nề khiến cô không thể tiếp thu được?


Anh muốn hỏi cô, nhưng tim anh đau đến mức sắp nổ tung.


Anh hoảng sợ bước ra cửa, cố gắng bảo đảm một cách tuyệt vọng, ngay lúc anh giơ tay lên, trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên những đường gân nhắc nhở tình trạng của anh tệ đến mức nào, động tác dừng lại.


Anh hít thở sâu hai hơi, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì cánh cửa bị đẩy ra, khuôn mặt của Cố Nguyễn hiện ra trước mặt anh.


Anh giấu tay ra sau, khó khăn nói: "Nguyễn Nguyễn ..."


Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ còn chưa kịp thu lại của anh, Cố Nguyễn biết rằng anh lại đang suy nghĩ lung tung. Vừa ra ngoài cửa, cô mới nhớ tới cái máy bay không người lái theo sau cô, đột nhiên nhận ra rằng phản ứng của cô quá cực đoan, Tư Cẩn đã nhìn thấy tất cả những điều này.


Một người nhạy cảm như anh chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cô nhanh chóng mở cửa, quả nhiên là vậy.


Cố Nguyễn không cho anh cơ hội nói tiếp, tiến lên hai bước, gắt gao ôm chặt thắt lưng của anh.


Giọng nói vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng: "Tư Cẩn, em biết anh không có cảm giác an toàn, nên em nói lại lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ, em yêu anh, quả thật quan hệ giữa hai chúng ta bắt đầu quá vội vàng, em có thể hiểu được việc anh không tin tưởng em, nhưng anh đừng nghi ngờ tình yêu em dành cho anh, trái tim của em rất nhỏ bé, chỉ có thể chứa một người là anh, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, sẽ chỉ có duy nhất một mình anh, không đúng, sẽ không kết thúc, em sẽ luôn yêu anh. Vì vậy, anh không được suy nghĩ miên man nữa."


Sự u ám trong mắt của Tư Cẩn đã biến mất, rốt cuộc cũng phát sáng khi nghe lời nói của cô, rồi lại không thể tin được mà thấp giọng hỏi lại, mang theo một tia yếu ớt: "Em có cảm thấy anh phiền hay không?"


Cố Nguyễn cười hỏi lại, "Nếu em là anh, vậy anh có cảm thấy phiền không?"


Tư Cẩn lắc đầu chắc nịch, tất nhiên là không, dù Cố Nguyễn có làm gì đi nữa thì anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.


"Thế không phải rõ rồi sao, bảo bảo, không có người nào sẽ cảm thấy tình yêu quá nặng nề, yêu là ấm áp, bao dung, không cần phải cố gắng chịu đựng."


Cô kiễng chân lên, thì thầm vào tai anh, như một lời thề nguyện: "Bảo bảo, em còn yêu anh hơn so với những gì anh nghĩ. "


Thiếu niên ôm chặt lấy cô, như thể chỉ có như vậy mới làm cho nỗi đau đớn trong lòng được giải tỏa, mắt anh hồng cả lên, giọng nói khàn khàn, đè nén cảm xúc nóng bỏng sâu thẳm trong lòng, mang theo độ ấm nóng rực, hết lần này đến lần khác gọi tên cô: "Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn..."

Bình Luận (0)
Comment