Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 38

Edit: Kim Hằng

----


Cố Nguyễn nhàn rỗi nằm ở nhà, đột nhiên nhớ tới đồ vật mà Tư Cẩn chưa kịp cho cô xem ngày đó, lập tức nổi lên hứng thú muốn tới xem.


Căn nhà hoa ở ngoại ô, cách Cố gia hơn một giờ lái xe, thời tiết quá nóng, Cố Nguyễn không muốn tự mình đi nên cô đã nhờ chú Trần lái xe đưa cô đến đó.


Tư Cẩn đã chuẩn bị đôi dép đặc biệt cho cô với hình Doraemon dễ thương, cô thay giày và đi thẳng lên lầu.


Ngôi nhà có ba tầng, tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là phòng làm việc của Tư Cẩn và phòng luyện tập của cô.


Hôm đó, cô không có cơ hội xem từng phòng một, đều là do Tư Cẩn nói qua điện thoại nên cô mới biết.


Mang dép lê lạch cạch đi trên cầu thang, Cố Nguyễn đi lên lầu ba trước, nhìn vào phòng luyện tập đầu tiên, chúng đều là thiết bị mới toanh, tất cả đều là nhãn hiệu và mẫu mã bình thường Cố Nguyễn sử dụng.


Kế bên là phòng làm việc của anh, kiếp trước cô từng vào, nhưng nơi này vắng vẻ, toàn là thiết bị điện tử và sách vở lạnh lẽo, cô không có hứng thú chút nào.


Ngay lúc này Tư Cẩn đột nhiên gọi điện đến, cô dựa vào bệ cửa sổ ở hành lang, bắt máy: "Bảo bảo, anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?"


Tư Cẩn có chút phấn khích: "Em đến thành phố B?"


Cố Nguyễn nói: "Không phải."


"Ồ." Giọng nói anh yếu đi, vô cùng mất mác.


Cố Nguyễn không đành lòng, bật cười: "Sao vậy, em đang ở căn nhà hoa hồng này, cửa thư phòng của anh không khóa, em có thể đi vào không?"


Giọng Tư Cẩn có chút trầm: "Đương nhiên là có thể, nơi nào em cũng có thể vào."


Cố Nguyễn đẩy cửa phòng ra, hoàn toàn khác với thư phòng nặng nề của kiếp trước, ánh mặt trời tràn vào từ cửa sổ sát đất trên một nửa bức tường chiếu xuống sàn gỗ. Khi cô mới vào cửa đã bật điều hòa trung tâm rồi nên không thấy nóng, ngược lại bởi vì khô ráo, trong không khí còn có một chút bụi bay lơ lửng.


Vẫn có một tủ sách kín nửa mặt tường với những cuốn sách nổi tiếng và sách liên quan đến máy tính, còn có một kệ truyện tranh và tiểu thuyết đầy màu sắc trong góc.


Đôi lúc cô sẽ trộm đọc những quyển truyện này để đỡ chán, nhưng lại bị bạn trai của cô phát hiện, "Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn?"


Thần chí cô đang bay đến nơi nào, Tư Cẩn gọi cô, cô mới tỉnh lại: "Hả, em ở đây, vừa mới bước vào."


Cần điện thoại bước đến tấm chiếu tatami* cạnh bàn và ngồi xuống, chọn một cuốn tiểu thuyết lật xem.


(*)Tatami ( kanji : 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.


Giọng của Tư Cẩn hơi méo đi khi có luồng điện: "Hơn nửa ngày cũng không nói chuyện, nhìn cái gì mà hấp dẫn em thế?"


Cố Nguyễn nhìn bìa cuốn "Hoàng tử bá đạo và cô hầu gái nhỏ", che mặt, không biết Tư Cẩn mua mấy cuốn sách này với tâm trạng gì.


Cô thật sự không có mặt mũi nào để nói tên cuốn tiểu thuyết này, cô liếc nhìn xung quanh, một người máy đầu tròn đập vào mắt cô.


"A, cái gì thế này, thật đáng yêu!"


"Hả?" Có lẽ Tư Cẩn đã bật lớn âm lượng điện thoại, trong điện thoại giống như còn nghe được giọng nói của Mục Tinh Hàn.


"Chính là con người máy nhỏ này, bây giờ anh có tiện không? Em gọi video cho anh."


Cuộc gọi Video được kết nối, Tư Cẩn cười nhẹ, nhìn cô gái với đôi mắt ngạc nhiên trong máy ảnh, sau đó giây tiếp theo, Cố Nguyễn đột ngột chuyển camera sau, trong màn hình là một người máy.


Tư Cẩn: "......"


"Cái này làm sao để mở? Tại sao em không tìm thấy công tắc?"


"Có một cái nút ở phía sau đầu, em nhấn vào nó trước."


Cố Nguyễn tìm thấy nút, mắt của người máy sáng lên, người máy có giọng bình thường của một người trưởng thành, tương tự như Siri.


"Quản gia tư nhân của ngài vì ngài mà phục vụ, vui lòng khởi tạo cài đặt."


"Khởi tạo cài đặt?"


"Nơi đó có chỗ in vân tay, anh đã thiết lập trình tự đặc thù cho nó, em chỉ cần đặt ngón trỏ lên là được."


Giọng nói của người máy nhỏ đột nhiên chuyển thành giọng của một đứa trẻ: "Chào mẹ, con là Tư Tư!"


Cố Nguyễn ngạc nhiên thốt lên, "Bảo bảo, sao nó đột nhiên thay đổi thế này?"


Trước khi Tư Cẩn kịp trả lời, người máy nhỏ Tư Tư nói, "Mẹ thích gọi con là bảo bảo sao? Nhưng ba mới là bảo bảo của mẹ mà, mẹ vẫn nên gọi con là Tư Tư, Tư Tư không thay đổi, Tư Tư vốn dĩ thông minh xinh đẹp đáng yêu lại còn lanh lợi..."


Tư Cẩn khi còn nhỏ khổ sở như vậy làm sao có thể thiết kế được người máy như thế này chứ? Đây chính là đem những lời nói bình thường không được nói ra đều đưa hết vào cho người máy này sao?


Nhiều lời như vậy.


Cố Nguyễn bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, chơi với người máy nhỏ, để Tư Cẩn sang một bên.


Tư Cẩn nhìn vào màn hình quay mặt lên trần nhà, khuôn mặt đen kịt lại, anh hối hận rồi, anh tốn nhiều thời gian như vậy là để tạo ra một con người máy tới tranh sủng hay sao?


Hiện tại cũng không khác lắm, Nguyễn Nguyễn đã quên mất anh.


Anh đã bắt đầu tưởng tượng rằng nếu sau này có một đứa con, anh có thể sẽ không còn chỗ đứng trong lòng Nguyễn Nguyễn nữa.


"Tư Tư đói bụng, Tư Tư muốn đi sạc pin, chờ một lát nữa lại nói chuyện với mẹ."

Bộ sạc được cắm vào ổ cắm, Tư Tư tự mình kết nối với nguồn điện rồi bắt đầu ngủ.


Cố Nguyễn nâng điện thoại lên, Tư Cẩn không cúp máy, có lẽ anh đã để điện thoại trên bàn dựa vào máy tính khi làm việc.


Trên màn hình là khuôn mặt của anh với một đống số liệu, cô không hiểu, không biết truyền cảm khí gì, chữ Hán cùng âm thanh xen lẫn trong đó, cô liếc mắt nhìn khuôn mặt của Tư Cẩn, cảm thấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh ổn hơn.



"Cuối cùng cũng nhớ đến anh."


Giọng nói của thiếu niên có chút ai oán, giây tiếp theo khuôn mặt anh lộ ra, lông mày rũ xuống, có chút gì đó giống như một chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.


"Đừng nói vậy mà, đây là lần đầu tiên em thấy loại đồ vật này, em luôn cảm thấy người máy là máy móc lạnh lẽo, không nghĩ tới lại đáng yêu như vậy."


"Vẫn là bảo bảo của em lợi hại, có thể tạo ra người máy tuyệt vời như thế này." Cố Nguyễn rời khỏi thư phòng, vừa đi xuống cầu thang vừa dỗ dành Tư Cẩn.


"Vậy mà em còn chơi với nó vô cùng vui vẻ, không hề để ý đến anh." Tư Cẩn tỏ vẻ dỗ dành không thành, nói chuyện giống như còn mang theo thù.


"Anh đừng nhỏ mọn như vậy mà, hai ngày nữa em sẽ đến thành phố B, được không?" Cố Nguyễn ngồi xuống thảm, ôm Doraemon trên tay.


"Vậy thì được, em nhất định không được đổi ý." Tư Cẩn hài lòng, khóe mắt và lông mày đều hiện lên ý cười, hai bên má còn ẩn hiện lúm đồng tiền.


Cố Nguyễn dường như đã phát hiện ra thế giới mới: "Bảo bảo, em vừa phát hiện anh có má lúm đồng tiền nha, thật đáng yêu."


Đáng yêu, cô muốn lấy nó.


Tư Cẩn không cách nào trả lời, là một thẳng nam chân chính, bị bạn gái khen đáng yêu, chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?


Trùng hợp là Mục Tinh Hàn lúc này lại gọi cho anh, nhanh chóng nói với Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, Mục Tinh Hàn gọi cho anh, anh cúp máy đây, buổi tối lại gọi cho em."


Cố Nguyễn sửng sốt trong một giây, sau đó bật cười, cười đến đau bụng mới xoa xoa khóe mắt rồi ngừng lại.


Vừa rồi còn có một căn phòng khác, theo vị trí thì là phòng ngủ chính, có lẽ là phòng của Tư Cẩn, nhưng với tính cách của Tư Cẩn thì hình như không phải, cô có chút tò mò.


Cửa phòng bị khóa, nhưng là khóa vân tay cùng hệ thống với cửa, Cố Nguyễn đưa ngón trỏ lên, cửa tự động mở ra.


Lúc cô bước vào, Cố Nguyễn có chút ngạc nhiên, đâu đâu cũng là màu đỏ, ga trải giường và chăn màu đỏ, trên tấm vải lụa màu đỏ thêu hoa văn hai chú vịt uyên ương, trên đầu giường cũng dán hình cặp đôi uyên ương, trên tường treo một cái khung ảnh nhưng không có ảnh bên trong, hẳn là để treo ảnh chụp kết hôn của hai người họ.


Sàn nhà cũng trải thảm, nhưng không phải màu hồng phấn giống phòng của cô mà là màu đỏ thẫm. Trần nhà lơ lửng được bao phủ bởi những quả bóng bay chứa hiđrô màu đỏ và hồng, với những dải ruy băng dài rủ xuống, phía dưới treo từng bức ảnh chụp của họ.


Một tủ quần áo lớn và bàn trang điểm cho cô được kê sát tường.


Bên cạnh bàn trang điểm có một chiếc móc treo đứng thẳng trên đó là một bộ áo cưới được thêu hoàn mỹ.


Mọi thứ đều đã chu đáo, anh thực sự đã chuẩn bị nguyên một trang phục màu đỏ cho cô.


Rèm không phải màu đỏ, nhưng cũng là tông màu ấm áp, ban công cũng giống như ban công của ngôi nhà nhỏ ở thành phố B của họ, tràn ngập hoa hướng dương.


Trên bàn đầu giường còn có một cuộn giấy, cổ kính, cô mở ra, chính là chữ viết tay của Tư Cẩn:


Ngày vui hôm nay có tơ hồng gắn kết, đôi lứa xứng đôi. Quẻ bói năm nào nói đôi ta bên nhau đến bạc đầu giai lão, hương quế hương lan vương vấn bên nhau. Kết mối lương duyên, thành đôi thành cặp, bên nhau đến đến bạc đầu, đoàn tụ sum vầy, ta vui vẻ thành hôn cùng người, đến khi biển cạn đá mòn, trước thề làm đôi uyên ương, xin đính ước.


Phòng tân hôn và sổ tân hôn.


Anh thực sự đã chuẩn bị mọi thứ.


Đây thực sự là một điều bất ngờ.


Cô vừa vui mừng vừa sợ.


Cố Nguyễn không thể nói cảm giác hiện tại trong lòng cô là như thế nào, cô không biết Tư Cẩn đã chuẩn bị cho việc này bao lâu và tâm trạng của anh khi làm việc này là như thế nào.


Anh mới mười tám tuổi, cũng không sống lại giống cô, là một thiếu niên chân chính, còn có bốn năm nữa mới có thể thực sự kết hôn, anh thế nhưng đã làm tốt việc này.


Tư Cẩn đối với tương lai của bọn họ là quá mức mong đợi.


Cố Nguyễn cô trở về, mặc dù cô đang ở bên anh nhưng cô muốn hoàn thành ước nguyện chưa thành trong kiếp trước của hai người họ, là sống cùng anh đến bạc đầu.


Nhưng có lẽ vì cô sống lại nên đã gây ra hiệu ứng cánh bướm quá mức, tất cả các mốc thời gian và sự kiện, thậm chí cả cảm xúc của con người cũng quá khác biệt.


Cô có thể đảm bảo trái tim của mình, nhưng cô không dám đảm bảo cái hiện thực này.


Vốn dĩ Tư Cẩn vào phòng thí nghiệm với Mục Tinh Hàn, bên trong là bản thiết kế và giấy nháp đều lộn xộn, tài liệu tham khảo và máy tính cũng nằm rải rác khắp nơi.


Một đống cơ cấu truyền động nằm ngổn ngang trên bàn điều khiển, bánh xe, ray trượt, tay cơ, van điện từ đều được tháo dỡ sang một bên.


"Bên này." Mục Tinh Hàn ra hiệu cho anh đi đến một bàn điều khiển trong góc, một người đàn ông mặc quần to đang đổ mồ hôi quay con quay.


"IMU xảy ra vấn đề?"


Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên ở phía sau, người đàn ông dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán.


"Không phải, không có gì sai với cảm biến bên ngoài, hiệu suất của MEMS rất tốt, nhưng con quay hồi chuyển của đơn vị đo lường quán tính này có một chút lỗi, tôi sẽ sửa nó."


"Vấn đề là ở đâu?"


"À, đúng rồi, cái này." Người đàn ông lấy ra một linh kiện đưa cho Tư Cẩn, giải thích: "Mặc dù loại cảm biến này có hệ số ghép nối cơ điện lớn và độ nhạy cao, nhưng nhiệt độ làm việc quá cao, nó dễ gặp sự cố khi sử dụng trong người máy chữa bệnh."


"Anh có ý kiến ​​gì không?" Tư Cẩn cúi gằm mặt nhìn những thứ trên tay, hỏi, người đàn ông đó tên là Quý Bạch. Tuy không hề nhút nhát nhưng anh ta là một ông lớn trong lĩnh vực cảm biến, họ thuê anh ta với mức lương cao, nếu anh ta không có ý kiến, họ cũng sẽ không gọi anh ta đến.    

"Tôi muốn MB1030." Quý Bạch nói, mặc dù loại cảm biến này tốt nhưng rất đắt, nhưng anh ta chỉ quan tâm đến tay nghề, còn những thứ khác, nó không nằm trong phạm vi suy xét của anh ta.    

Nếu không thể có nó, thì đó là vấn đề của ông chủ.    

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Sau đó Tư Cẩn rời khỏi phòng thí nghiệm.    

Quý Bạch nhướng mày, như thể mình đã không làm việc cho sai người.    

Tư Cẩn đang đi trên hành lang, chợt nhớ ra điều gì đó, bấm điện thoại cho Cố Nguyễn, trong mấy giây chờ kết nối đó, tay anh hơi run.


Từ bối cảnh bên kia điện thoại của Cố Nguyễn, đôi môi của anh đột nhiên tái nhợt, anh không muốn Cố Nguyễn nhìn thấy nó lúc này, nó sẽ khiến cô cảm thấy như anh đang ép buộc cô.


"Nguyễn Nguyễn, em... đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là trang trí trước..." Giọng nói anh khô khan giải thích với cô.


Trên thực tế, khoảnh khắc Cố Nguyễn nhìn thấy Tư Cẩn, cô đã trút bỏ được những vướng mắc không cần thiết trong lòng, nhoẻn miệng cười.


"Tư Cẩn." Giọng cô ấy phát ra từ điện thoại, trân trọng mà ôn nhu.


Cô nghe thấy chính mình nói: "Em rất hạnh phúc."

Bình Luận (0)
Comment