Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh

Chương 66

Tiêu Nhân giật mình trong lòng. Chuyện bị theo dõi theo đuôi, hắn đến thế giới này không lâu liền gặp phải một lần.

Lần đó thực không xong, Mạc Vũ Hân đơn đả độc đấu, hắn vì không làm liên lụy đối phương chỉ có thể chạy đi. Lần đó theo dõi hắn là thủ hạ của Đỗ Cảnh Thiên, lần này không biết là người nào.

Tiêu Nhân âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, nín thở ngưng thần. Lần này, nhất định phải ra tay trước!

Hai người mặc trang phục màu xám, đội mũ rơm đi tới.

Tiêu Nhân nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Chính là hai người này? Sao lại..."

Lời còn lại Tiêu Nhân còn chưa hỏi xong, chợt nghe hai người trên sơn đạo lớn tiếng hét: "Người nào lén lút ở nơi đó!"

Vũ Văn Quyết như tia chớp bắn ra, hai người áo xám thấy thế kinh hãi, nhanh chóng rút ra vũ khí.

Hiện giờ nội lực của Vũ Văn Quyết khôi phục, đương nhiên ổn định ở cảnh giới siêu cấp cao thủ, thân thủ hai người này ngay cả hàng cao thủ cũng không đến, đương nhiên y rất dễ dàng điểm huyệt bọn họ ngã xuống đất.


Tiêu Nhân thấy bên kia hai ba chiêu liền kết thúc chiến đấu mà bóp cổ tay, hắn còn chưa kịp lên sân khấu!

Tiêu Nhân từ trên cây ngốc vụng đi xuống.

Hắn đứng dưới tàng cây, đối mặt với ánh mắt của Vũ Văn Quyết, ngại ngùng kéo kéo vạt áo xốc xếch.

Giờ hắn còn chưa học được khinh công trụ cột, thân thủ đương nhiên không linh hoạt. Vũ Văn Quyết dẫn hắn lên ngọn cây thẳng tắp, cách mặt đất lại xa, hắn không dám nhảy xuống, chỉ có thể ôm thân cây trượt xuống.

Vũ Văn Quyết lại không có ý chê cười hắn, ngược lại ánh mắt ôn hòa nhìn hắn vụng về tay chân từ trên cây trượt xuống.

Thậm chí cảm thấy vị bạn thân này không chỗ nào không vừa mắt, ngay cả hành động vụng về kia ở trong mắt của y cũng là chất phác chân thật.

Tiêu Nhân đã đi tới, hắn còn chưa kịp nhìn hai người té trên mặt đất thì chợt nghe thấy một người trong đó hô to: "Tiêu Nhân? ! Tại sao lại là ngươi!"


Tiêu Nhân thất kinh nhìn người nọ.

Hai người này hắn biết!

Hơn nửa tháng dựng trại ở sơn cốc trấn Bình Võ, Tiêu Nhân nhận thức tất cả các nhân sĩ võ lâm chính đạo tham gia lúc ấy, hai người này đúng là một trong những người đó.

Người nọ thấy hắn thì mừng rỡ: "Tiêu thiếu hiệp, cứu mạng!"

Mặt khác vị cũng nhìn thấy hắn. Nhưng gã phản ứng nhanh hơn đồng bạn nhiều, gã nghi ngờ nhìn Tiêu Nhân, giọng mang chất vấn: "Tiêu Nhân? Sao ngươi lại đi cùng giáo chủ Minh giáo? !"

Vị áo xám vui vẻ còn lại phản ứng chậm chạp, lúc này mới hiểu có chỗ không đúng, hắn giật mình hỏi: "Ngươi cùng giáo chủ Minh giáo có quan hệ như thế nào, vì sao các ngươi lại đồng hành cùng nhau?"

Tiêu Nhân liền đổi sắc mặt.

Hắn cau mày.

Kẻ áo xám phản ứng nhanh khó có thể tin, lòng đầy căm phẫn hô: "Giỏi a! thì ra ngươi đã sớm cấu kết với giáo chủ Minh giáo! Trách không được ngày đó nói dễ nghe như vậy, cái gì cứu vớt thương sinh lê dân! thật ra là vì tên đại ma đầu này! Khó trách lần đầu tiên chúng ta bao vây tiêu diệt Vấn Nguyệt sơn trang, Vũ Văn Quyết đã bố trí mai phục trước! Nói đi! Có phải ngươi bán đứng cơ mật của chúng ta hay không? !"


Sắc mặt Tiêu Nhân tái nhợt, tuy rằng hắn thay đổi tuyến đường đất đá trôi đúng là không đơn giản chỉ vì cứu dân chúng trấn Bình Võ, càng nhiều là vì bằng hữu của mình. Nhưng bị nói thành bán đứng bí mật của đám người Trương Đồng thì thật quá đáng, phải biết lúc ấy hắn nhìn thấy Hoàng Bác Tri liền trực tiếp bị mang đi, không có cơ hội gặp mặt Vũ Văn Quyết. Lúc ấy hắn cũng không biết đi đâu làm gì thì nói chuyện gì bán đứng.

Người nọ thấy sắc mặt hắn khó coi còn không phản bác, đương nhiên cho là mình phát hiện ra cơ mật kinh thiên, gã nói không lựa từ: "Giỏi cho một cái nhiệt tình vì lợi ích chung, ưu dân nhân hiệp! Chúng ta tất cả đều bị mù, coi kẻ lòng dạ hiểm độc yêu ma cho rằng chí thiện, đúng là ác ma khoác da người! Uổng phí Trương chưởng môn, Kiến Ngộ đại sư tôn sùng ngươi như vậy, Hoàng bang chủ còn thu ngươi làm nghĩa tử! Đồ súc sinh lòng lang dạ sói!"
Kẻ đồng bạn áo xám khác phản ứng chậm chạp, ngay khi đồng bạn chửi ầm lên cũng nói: "Tà ma ngoại đạo tiềm tàng trong võ lâm chính đạo! Sớm hay muộn có một ngày sẽ bị người bóc trần bộ mặt thật!"

Vũ Văn Quyết thấy hai người này càng ngày càng quá phận, sắc mặt Tiêu Nhân cũng càng ngày càng khó coi, y không chút do dự đẩy hai chưởng giã mạnh nơi hiểm yếu của hai người.

Gϊếŧ người diệt khẩu!

Tiêu Nhân vừa mới nghĩ đến từ ngữ liền mở mắt trừng trừng nhìn hai mạng người điêu linh trước mặt mình.

"A --" Tiêu Nhân gọi ra tiếng.

Hắn nháy mắt mấy cái nhìn Vũ Văn Quyết đang lo lắng nhìn hắn.

"A Quyết?"

"A Nhân ~" Vũ Văn Quyết nhìn sắc mặt hắn mờ mịt tái nhợt, trong lòng nhói đau. Y không nghĩ ngợi liền vươn khuỷu tay vây quanh bả vai Tiêu Nhân.

Y nói: "Đừng nghe những người này nói hưu nói vượn, ngươi là dạng gì người, ta còn không biết sao? Ngươi tuyệt đối không phải ác nhân, là một người tốt."
Tiêu Nhân cố mỉm cười: "Bọn họ nói không sai, ta chính là tà ma ngoại đạo tiềm tàng trong võ lâm chính đạo! Thầm rắp tâm hại người, ước gì toàn thế giới đều cần cứu trợ để kiếm điểm nhân phẩm thiện ác."

Vũ Văn Quyết rũ mắt, kéo hắn vào trong lòng ngực của mình: "Điều này sao lại là tà ma ngoại đạo ? Nếu như vậy cũng tính là tà ma ngoại đạo thì trên thế giới này sẽ không có hiệp nghĩa."

Tiêu Nhân nhấp miệng, tự giễu: "Đừng lấy ta làm tiêu chuẩn, ta làm những chuyện tốt đó đều vì lấy lòng sư phụ Thiên Đạo, muốn lấy được thứ tốt từ chỗ hắn. Nếu không ta sẽ không lao lực dương thiện danh, làm việc thiện khắp nơi như vậy."

Nói xong, Tiêu Nhân suy sụp cúi đầu. Cứ việc người áo xám nói có một số chuyện là sự thật, nhưng bị người chỉ mũi mắng, hắn vẫn cảm thấy bất an.
Vũ Văn Quyết nắm tay nâng cằm hắn lên, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói: "Vị sư phụ Thiên Đạo kia nếu không có thứ tốt thì không có khả năng chọn ngươi làm đồ đệ của mình. Ngẫm lại, thiên hạ này thiên thiên vạn vạn người, sao ngài ta lại nhìn trúng ngươi ? Hơn nữa, nếu người khác được chọn cũng chưa chắc sẽ tận tâm tận lực như vậy!"

Tiêu Nhân phức tạp trong lòng, cười khổ, nếu không bị uy hiếp gạt bỏ, hắn sẽ liều mạng như vậy sao?

Tiêu Nhân lắc đầu, có một số việc hắn không cách nào nói rõ cho Vũ Văn Quyết.

Vũ Văn Quyết cảm thán, vỗ vỗ bả vai hắn, buông hắn ra.

Vũ Văn Quyết khom lưng xuống, lục tìm trên người hai người kia.

Tiếp, y tìm ra một tờ giấy trong ngực một người trong đó.

Vũ Văn Quyết ngưng trọng nhìn tờ giấy kia.

Tiêu Nhân đứng ở bên cạnh suy nghĩ miên man, thoáng nhìn y cầm tờ giấy thì bước đi lại đây hỏi: "Đây là cái gì?"
Vũ Văn Quyết lật tay liền thu tờ giấy kia đi.

Y nói: "Những người này chính là phụng mệnh làm việc, xem ra bọn họ ở đây không phải là trùng hợp mà là tiến tới theo dõi."

Tiêu Nhân kinh ngạc: "Cái gì?"

"Ngươi quen biết hai người bọn họ, bọn họ là người môn phái nào?" Vũ Văn Quyết hỏi.

"Phái Điểm Thương." Tiêu Nhân không chút do dự nói.

"Phái Điểm Thương..." Vũ Văn Quyết trầm ngâm, sau đó cười lạnh, "Ta đã nghĩ môn phái chính đạo sao có thể tập hợp nhanh như thế, nhất định có một người là đầu lĩnh, thì ra chính là phái Điểm Thương!"

Tiêu Nhân nghĩ, có vẻ đúng là có chuyện này. Tại trấn Bình Võ, chủ sự là ba người Trương Đồng, Hoàng Bác Tri, Ngưu Thiên Phong. Kiến Ngộ đại sư trên cơ bản chỉ là đến xem náo nhiệt.

Trương Đồng, Hoàng Bác Tri là siêu cấp cao thủ, tọa trấn chỉ huy không dời. Nhưng phái Điểm Thương dù sao đã bắt đầu xuống dốc, nhưng vẫn có thể ra mặt chưởng khống đại cục, thì ra còn có một tầng quan hệ như vậy.
Xem ra phái Điểm Thương không chịu cô đơn, muốn trọng chấn môn phái.

Vũ Văn Quyết phải xử lý hai thi thể này, Tiêu Nhân muốn hỗ trợ lại bị Vũ Văn Quyết từ chối.

T nói: "Ta đến, không cần bọn họ ô uế tay ngươi."

Y nói khiến Tiêu Nhân sửng sốt, lời này giống như hắn thanh cao lắm không bằng.

Vũ Văn Quyết kéo hai người áo xám vào chỗ sâu trong rừng rậm, phất tay đất ra một cái hố trên mặt đất, ném hai thi thể vào rồi lấp đất xem như xong việc.

Y quay đầu lại nhìn Tiêu Nhân vẫn mặt mày u ám, không vui nói: "Chẳng qua chỉ là hai kẻ hại dân hại nước nói hưu nói vượn, không cần để ở trong lòng như vậy."

Tiêu Nhân lắc đầu: "Không, không phải vì chuyện này. Ta nghĩ, ngươi nói hai người bọn họ phụng mệnh làm việc. Chẳng lẽ có người sớm biết chúng ta cùng nhau đồng hành?"
Tiêu Nhân nghĩ nếu giao tình của hắn và Vũ Văn Quyết bị người biết, như vậy thực bất lợi cho tương lai hắn ở trên giang hồ lấy thân phận chính đạo đi kiếm điểm nhân phẩm.

Nếu hắn không bị hạn định cả đời phải ở trận doanh của chính đạo thì bản thân hắn thật sự không để ý chuyển qua trận doanh ma đạo. Nhưng Thiên Đạo - hàng hố-hãm hại kia lại khiến cả đời hắn dây dưa với việc thiện thiện danh, chuyển trận doanh thì sao hắn đi kiếm điểm nhân phẩm được?

Đến lúc đó nếu đi gϊếŧ kẻ có giá trị tội ác cao để kiếm điểm nhân phẩm thì hắn chẳng phải là kẻ hai mặt không là người? Đến lúc đó ma đạo cũng không chứa được hắn.

Tiêu Nhân sầu a.

Vũ Văn Quyết cũng đồng dạng nghĩ tới vấn đề này, nhưng y không nghĩ phức tạp như vậy, y trực tiếp liên tưởng đến vị sư phụ chân nhân Thiên Đạo không tồn tại của hắn.
Nếu Tiêu Nhân cõng bêu danh thì thực bất lợi cho việc tiếp tục học tập võ nghệ của vị chân nhân kia.

Không thể để Tiêu Nhân bị mất tiền đồ.

Vũ Văn Quyết nghĩ.

Y nói: "Ta nghĩ bọn họ sẽ không truyền ra, trên tờ giấy kia viết đặc thù bên ngoài của một người, cũng không chỉ tên viết họ. Cho nên bọn họ không nhất định biết người theo dõi chính là ngươi. Hơn nữa, cũng không có nói tới có người đồng hành cùng ta."

Cặp mày nhăn chặt của Tiêu Nhân, thả lỏng một chút.

Vũ Văn Quyết nhìn hắn lo lắng, trong lòng mềm nhũn.

Từ khi quen biết Tiêu Nhân, lần đầu tiên hắn ở trước mặt y lộ ra vẻ mặt này, rất muốn làm gì đấy cho vị bạn thân này.

Phái Điểm Thương.

Trong mắt Vũ Văn Quyết xoẹt qua ánh hàn quang.

Đã có người muốn lấy tính mạng của y trọng chấn uy danh, vậy đừng trách y lấy đối phương gϊếŧ gà dọa khỉ sau khi chấp chưởng Minh giáo.
Vũ Văn Quyết nguy hiểm híp mắt, nếu Ngưu Thiên Phong dám nghĩ lời y nói "Không tái truy cứu" là yếu đuối lùi bước, như vậy y không để ý tự mình tới cửa giáo huấn đối phương một lần sâu sắc.

Diệt trừ cái này cái đuôi, tạm thời cái này phương hướng sẽ không có người tái truy tung Vũ Văn Quyết.

Để phòng ngừa lại bị người nhận ra, Vũ Văn Quyết bất đắc dĩ bỏ hoa phục trên người, đeo một cái mũ mang theo khăn che mặt.

Tiêu Nhân nhìn y cải trang ăn diện, cuối cùng nở nụ cười.

Vũ Văn Quyết nhìn hắn lộ ra ý cười, tâm tình vẫn luôn không thoải mái cũng tốt lên.

"Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, dù sao công tích cứu dân chúng trấn Bình Võ bày ở nơi đó. Nếu thật sự có người nhìn thấy chúng ta đi với nhau thì cũng không ai dám nói ngươi cái gì. Dù sao bây giờ thanh danh của ngươi đã hiện rõ, là tấm gương tân tú của võ lâm chính đạo, rất được các cao thủ nhìn trúng. Lại nói, Hoàng Bác Tri còn thu ngươi làm nghĩa tử, không vài người dám nói ba bốn với ngươi."
Ở ma đạo bên này, Vũ Văn Quyết cũng sẽ âm thầm hạ mệnh lệnh không để ai truyền ra lời đồn bất lợi với hắn.

Tiêu Nhân không biết Vũ Văn Quyết âm thầm tính toán, hắn chỉ nói: "Ta không cao thượng như vậy đâu, nói là cứu dân chúng trấn Bình Võ, nhưng chính yếu vẫn vì Vấn Nguyệt sơn trang cũng ở nơi đất đá trôi đi qua. Bằng không lúc ấy ta sẽ không để bụng sốt ruột như vậy, nói cho cùng con người của ta có đôi khi vẫn thực ích kỷ."

Tiêu Nhân ai thán, bối hai tay sau lưng đi về phía trước.

Hắn không phát hiện Vũ Văn Quyết vì lời hắn nói mà dừng lại.

Vũ Văn Quyết đứng tại chỗ một giây mới bước nhanh bắt kịp Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết cùng Tiêu Nhân đi ra địa giới Lũng Tây mới triệt để yên lòng.

Dọc theo đường đi Tiêu Nhân cùng Vũ Văn Quyết vừa đi vừa du ngoạn, rất là vui vẻ, hắn đổi bản 《 trụ cột khinh công 》ra. Vừa thỉnh giáo Vũ Văn Quyết vừa học tập.
Hai người đi một chút, thường thường dừng lại một thời gian, nghỉ ngơi vài ngày tu tập hai bộ pháp lại lên đường.

Đường dài đến mấy, bị hai người từ mùa xuân đi đến mùa hè cũng có ngày đến.

Dưới chân núi Thiếu Thất, lòng Tiêu Nhân không nỡ mà nhìn Vũ Văn Quyết.

Hắn biết, hôm nay hai người phải từ biệt, từ nay về sau lại là trời nam đất bắc, không biết ngày nào có thể gặp lại nhau.

Vũ Văn Quyết mỉm cười, vươn tay giữ chặt tay Tiêu Nhân, đặt vào lòng bàn tay hắn một thứ.

"Hoán sinh đan này ngươi cầm, thời khắc mấu chốt có thể cứu mệnh." Vũ Văn Quyết buông tay ra.

Tiêu Nhân cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay là một cái hộp.

"Đây là gì?"

"Hoán sinh đan này là bí dược có thể đề cao cấp võ công trong khoảng thời gian ngắn, có thể quyết định thời khắc sống chết trước mắt." Vũ Văn Quyết lại cảnh cáo: "Thuốc này dược tính vô cùng bá đạo, có thể duy trì liên tục một ngày. Nhưng sử dụng rồi, một tháng sau đó sẽ không thể động đậy, ngươi phải nhớ rõ lườn trước hậu quả lại dùng."
"Oa a." Tiêu Nhân trừng lớn mắt.

Đây chẳng phải là thuốc siêu cấp trạng thái trong võ hiệp đó sao? Chẳng qua thời gian duy trì trái trạng này có chút sụp hố ( lừa đảo ).

Đối với hắn, người luôn cần phải đấu vượt cấp để kiếm điểm nhân phẩm mà nói, thật quá thích hợp.

"Cám ơn!" Tiêu Nhân nói lời cảm tạ, cất kỹ cái hộp kia.

"Kia... Ngay tại nơi này cáo biệt." Vũ Văn Quyết nhìn hắn chăm chú, gật gật đầu ôm quyền: "A Nhân! Bảo trọng."

"Ừ, ngươi cũng vậy! Có thời gian lại gặp nhau." Tiêu Nhân cũng ôm quyền.

Vũ Văn Quyết đi rồi.

Tiêu Nhân nhìn chăm chú vào thân ảnh càng chạy càng xa của y, rốt cuộc nhìn không thấy y mới xoay người đi về Thiếu Thất sơn.

Bọn họ có con đường riêng muốn đi, tương lai sẽ gặp lại trên giang hồ đi.

Bình Luận (0)
Comment