Chương 114: Người trong tiên đoán?
-----------------
Thủy triều dị thú mười năm trước, đối với rất nhiều người ở đây đều là một đoạn chuyện cũ nghĩ đến mà kinh.
Khi đó Mộ Dung Trác Thất còn nhỏ, chỉ biết là phụ thân vì chiến sự mà bận rộn không thấy tăm hơi, huynh trưởng cũng hưởng ứng hiệu triệu của Liên Bang đến tiền tuyến giúp đỡ.
Khi đó hắn ở Trung Ương Tinh gió êm sóng lặng, mặc dù mỗi ngày xem tin tức chiến hỏa bay tán loạn trong Liên Bang, hắn cũng không có xúc động lây như vậy.
Mãi cho đến khi chiến sự kết thúc, người sống chiến thắng trở về, có người nói cho hắn biết, Mạc Ly sẽ không trở về.
Khi còn bé, Mộ Dung Trác Thất thường có thể nhìn thấy Mạc Ly, người kia luôn ở bên người anh trai, phi thường ôn nhu, Mộ Dung Trác Thất thậm chí còn thích Mạc Ly hơn anh trai mình.
Nhưng mà từ đó trở đi, bên người anh rốt cuộc không còn người ôn nhu kia nữa.
Sau sự kiện thủy triều dị thú kia, huynh trưởng nguyên bản sau khi tốt nghiệp thì vào quân bộ ngược lại đi bắt đầu kinh doanh, từ đây rời xa giới ma thẻ, cha mẹ mình tiếc nuối nhưng cũng không khuyên can.
Mộ Dung Trác Thất biết, cái chết của Mạc Ly đã ảnh hưởng cực lớn chưa từng có đến huynh trưởng, thậm chí còn mang tính chất huỷ diệt.
So với Mộ Dung Trác Thất, người ở đây còn chịu xúc động lớn hơn, người này chính là sư huynh của Mộ Dung, Bách Lân.
Trong trận thủy triều dị thú kia, hắn mất đi phụ thân của mình, tướng quân Bách Phượng Kỳ năm đó của Quân Mười Bốn Liên Bang.
Đó là ký ức từ sâu trong nội tâm không muốn chạm vào, nhưng hắn không ngờ tới, một sự kiện rừng dị thú học viện bị hạ thuốc độc, vậy mà có thể liên lụy đến trận thủy triều dị thú mười năm trước.
Lẽ nào trận thủy triều dị thú kia, cũng không phải tự nhiên phát sinh? Lẽ nào phụ thân mình, cũng không phải là chết trận chiến trường?
So với mọi người nội tâm mãnh liệt ở đây, Cố Thần chắc là người bình tĩnh nhất.
Cậu kỳ thực rất có hứng thú với đoạn lịch sử này, đặc biệt là sau khi phát hiện sổ ghi chép của Mạc Ly cùng với trở thành học sinh của Thiên Linh.
Nếu như muốn nói người phát hiện ra trận thủy triều dị thú này không đúng trước tiên, thì cậu cũng miễn cưỡng được tính là một người. Bởi vì trong quan niệm của cậu, cậu thực sự không thể tiếp thu việc rõ ràng quân đội phụ cận còn chưa đi trợ giúp, lại đầu tiên hiệu triệu một đám học sinh lên chiến trường.
Quý lão mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng này, cũng đánh gãy hồi ức của mỗi người.
"Tôi có một loại cảm giác, không, thậm chí không chỉ là cảm giác, mà là có dấu hiệu để truy tìm. Sự kiện học viện lần này, cùng với triều cường dị thú mười năm trước, còn có sự kiện Viện nghiên cứu quy mô khá nhỏ mười hai năm trước, đều có quan hệ lớn lao." Quý lão nói.
Người ở đây đều có biểu tình ngưng trọng.
Tinh thế suy nghĩ lại, sự tình rừng dị thú học viện này tuy rằng tính chất ác liệt, nhưng cũng không tạo thành hậu quá phi thường ác liệt. Ít nhất so với sự kiện Viện nghiên cứu ngoại trừ nghi phạm thì không ai may mắn thoát khỏi, tạo thành ảnh hưởng không giống nhau.
Về phần trận triều cường dị thú mười năm trước, thì căn bản là một cơn đại nạn.
"Giả thiết chuyện lần này cùng hai chuyện kia có liên qua, như vậy vấn đề liền không phải là một loại thuốc không rõ, địch nhân là ai? Có bao nhiêu thực lực? Làm như vậy có động cơ gì? Chúng ta đều không biết gì cả." Văn Dịch Kế nói.
Nghĩ đến người yêu bị oan uổng chạy trốn suốt mười hai năm, Văn Dịch Kế đau lòng khó nhịn.
"Hơn nữa chúng ta còn có tin tức, sự kiện lần này, sợ rằng có quan hệ với quân đội."
Ngoại trừ Cố Thần đang chờ được biết chuyện, những người khác đều lộ ra thần sắc hoang mang.
"Đếm trước sự kiên viện nghiên cứu dị thú mười hai năm trước có người từng nhìn thấy tướng quân Chương Dục Kỵ xuất hiện ở bên trong viện nghiên cứu. Nhưng sau đó Liên Bang điều tra quản chế(video giám sát?) của khu xung quanh, hoàn toàn không thu được thân ảnh của Chương tướng quân." Văn Dịch Kế nói.
Tất cả quản chế đều không thu được bất kỳ dị thường nào, cho nên chỉ có Ngụy Ninh đêm đó ra ngoài không trở lại tự nhiên trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.
Văn Dịch Kế không tiết lộ tồn tại của Ngụy Ninh ra ngoài, anh cũng không có ý định trước khi sự tình làm rõ ràng thì bại lộ Ngụy Ninh, mặc dù từ lâu anh rất muốn gặp lại người yêu đến không thể chờ đợi được nữa.
Ở đây có một người sắc mặt trở nên trắng bệch, người này là Bách Lân.
Hắn chắc là ở trong đám người này, ngoại trừ Quý lão thì quen thuộc với Chương Dục Kỵ nhất, bởi vì người này từ là thuộc hạ của phụ thân, sau khi phụ thân chết trận, ông trở thành tướng quân của Quân Mười Bốn Liên Bang.
Thời điểm tang lễ của phụ thân, người kia chia buồn, khuyên hắn nén bi thương.
Mà hiện tại...
Bách Lân đã không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Quân đội, thuốc thần bí, triều cường dị thú, giữa những từ mấu chốt này, có liên hệ gì đâu?
Sự nghi ngờ bao trùm trong lòng mọi người.
"Hơn mười năm trước, thời điểm đại sư tiên đoán của Liên Bang qua đời từng nói, Liên Bang sẽ có một cơn đại nạn, nếu như không thể tránh thoát, Liên Bang tất sẽ đi tới diệt vong." Quý lão nói, đôi mắt nhìn về Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất. "Chỉ có một người bảo vệ trẻ tuổi, có thể cứu vớt Liên Bang. Mười năm này, tôi luôn luôn tìm kiếm một người như vậy."
Cố Thần nghe được thì sửng sốt.
Trước khi xuyên đã thấy rất nhiều phim ảnh về thuyền Noah cứu nạn, thế giới tận thế, cậu cho rằng nguyên tố tiên đoán này cũng chỉ là trong phim ảnh nổi tiếng, không nghĩ tới có người thực sự tin là thật.
Nghe một người già vẻ mặt nghiêm túc nói nhà tiên tri gì đó, cậu kỳ thực thật muốn nói mê tín phong kiến hại chết người đấy, chúng ta vẫn nên tinh tưởng chủ nghĩa xã hội đi!
Chẳng qua nhìn thấy mọi người ở trong này đều là vẻ mặt nghiêm túc, Cố Thần vẫn là yên lặng rụt trở lại.
Thế giới quan khác nhau, mình vẫn nên tôn trọng văn hóa của người ta đi. Giống như Tăng Giang vẫn luôn khịt mũi khinh thường lý tưởng muốn mua biệt thự lớn của cậu, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng đả kích cậu vậy.
"Tôi hiện tại có một loại suy đoán, có lẽ Cố Thần chính là người bảo vệ kia." Quý lão nói.
Cố Thần nguyên bản còn đang khắc chế ý tưởng chính mình tuyên truyền chủ nghĩa xã hội chân thực cùng khoa học, bỗng nhiên bị Quý lão bỏ lại một câu nói đập đến đầy mặt mộng bức.
Cố Thần còn chưa phản ứng, người phản ứng đầu tiên vậy mà là Quý Nỗ Mân.
"Phụ thân, con không hề cho là vậy. Tuy rằng tiểu Thần xác thực có thiên phú trên phương diện chế thẻ, nhưng đặt tới độ cao có thể cứu vớt Liên Bang thì không khỏi buồn cười quá. Tuy nói nếu như em ấy tiến tục tiến bộ, sẽ có một ngày có thể đạt được đến cái độ cao kia, nhưng tuyệt đối không phải lúc còn trẻ như vậy."
Quý Nỗ Mân phản bác suy đoán của Quý lão, cũng không phải cảm thấy Cố Thần không đảm nhiệm được trách nhiệm to lớn, chỉ là xuất phát từ quan tâm cùng bảo vệ Cố Thần, cũng không hi vọng đối phương dính líu đến loại chuyện âm mưu phức này quá sớm.
Quý lão có thể lý giải khổ tâm của nhi tư, nhiều năm như vậy vẫn luôn không có ý nghĩ thu đồ đệ, lại đối với Cố Thần vừa gặp đã quen, muốn bồi dưỡng đối phương.
"Chuyện này, cũng không phải con muốn nói đối phương không phải liền không phải. Cho dù Cố Thần không phải, hiện tại khẳng định đã tiến vào tầm mắt của đối phương."
Quý lão có chút hối hận, lúc trước phát hiện thiên phú đặc thù của Cố Thần, nên bảo vệ cậu, kết quả nhất thời lơ là, vậy mà vừa vặn ở buổi tọa đàm của con trai thì bại lộ đặc thù của Cố Thần.
Bản thân Quý lão cũng cảm thấy Cố Thần trẻ như vậy, dùng sức lực của một người để cứu vớt Liên Bang quả thực quá hoang đường, nhưng kẻ địch ở chỗ tối thì không nghĩ như vậy, thà gϊếŧ nhầm 10 ngàn, không thể bỏ qua một người.
Đồng dạng sắc mặt tối tăm còn có Mộ Dung Trác Thất, trước hắn chỉ cảm thấy Cố Thần bại lộ thiên phú quá sớm sẽ khiến người mơ ước, bất lợi cho sự trưởng thành của Cố Thần.
Hắn từng dự tính chuyện xấu nhất là sau khi Cố Thần bị bại lộ mình dũng cảm đứng ra, lợi dụng thế lực trong nhà để bảo vệ cậu, lại không ngờ đến, kẻ địch hiện tại đã không phải thứ mà hắn có thể ứng phó.
Mộ Dung Trác Thất càng thêm lo lắng chính là, nếu để đối phương phát hiện, chế ra thẻ bài chỉ cần một nửa Tinh thần lực chỉ là một phần thiên phú của Cố Thần, Cố Thần còn có thể chế tác thẻ bài nguyên sang, thẻ bài có thể dùng vượt cấp, còn có Thẻ Cửu Từ trước đấy làm náo động Trung Ương Tinh, hậu quả chị sợ là...
Mộ Dung Trác Thất càng nghĩ càng hoảng hốt, chỉ hận sao mình còn chưa đủ cường đại.
Kết quả người trong cuộc bị mọi người lo lắng vẫn một bộ dáng ngẩn người, một chút cũng không ý thức được sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
"Cho nên hiện tại, chúng ta một mặt là phải bảo vệ Cố Thần, một mặt khác yên lặng xem phe địch có hậu chiêu gì?" Văn Dịch Kế nói.
"Không chỉ như vậy." Mở miệng lại là Bách Lân vẫn luôn trầm mặc.
"Tôi thấy chúng ta phải chủ động xuất kích. Nếu như giả thiết của Quý lão thành lập, ba chuyện này có quan hệ, như vậy thì không khó giải thích vì sao trận triều cường dị thú mười năm trước lại xuất hiện không trong chu kỳ.
Mà chuyện này nếu như có quan hệ với quân đội, như vậy địch nhân này, chỉ sợ cũng phi thường khó đối phó. Chúng ta cần phải thuận theo dòng suy nghĩ này để điều tra, nhanh chóng kéo tơ bóc kén, phát hiện chân tướng trong đó."
Lại là một mảnh trầm mặc.
Văn Dịch Kế liếc mắt nhìn Bách Lân, nhìn thấy thần sắc tức giận mà bi thương của đối phương, có chút hiểu rõ.
Phụ thân của đứa trẻ này, chính là chủ soái của Quân Mười Bốn Liên Bang năm đó, Bách Phượng Kỳ.
Tướng quân Bách Phượng Kỳ chết trận trong trận triều cường dị thú kia.
Càng vi diệu hơn chính là, người tiếp nhận vị trí chủ soái của Quân Mười Bốn Liên Bang, chính là Chương Dục Kỵ mà Ngụy Ninh nhìn thấy cuối cùng ở Viên nghiên cứu năm đó.
Tình huống tựa hồ không còn lạc quan như trong tưởng tượng.
"Chuyện này, không thể để quá nhiều người biết được. Chỉ những người chúng ta muốn điều tra sự tình này rất khó khăn, nhưng dù sao địch sáng ta tối, bây giờ căn bản không nhận rõ được, ai là người có thể có thể tin được. Cho nên thà rằng chúng ta khó khăn một chút, cũng không được tiết lộ quá nhiều thông tin."
Giờ khắc này Quý lão đã trấn định lại, tiếp tục 'có chuyện không lằng nhằng' nói.
"Lúc này tôi sẽ đi theo sự tình rừng dị thú học viện, Liên Bang hoặc là quân đội đều phải cho tôi thể diện, tôi đi tìm hiểu tình huống của hai học sinh thế nào. Ý đồ của đối phương khẳng định không chỉ là thả độc trong học viện. Còn điều tra về sự kiện triều cường dị thú mười năm trước, thông tin tuy nhiều, nhưng đan xen chằng chịt, căn bản không biết cái nào hữu dụng. Chuyện này giao cho Bách Lân cùng Mộ Dung Trác Thất. Bách Lân, Bách tướng quân quá cố, còn có thuộc hạ trước kia, có lẽ có thể tra được một ít tin tức. Còn Mộ Dung, em đối với chuyện này có lẽ không hiểu hết, em có thể cùng anh trai thương lượng một chút. Tôi nghĩ nếu như hắn biết chuyện này là có âm mưu, chỉ sợ so với ai cũng muốn biết chân tướng sự tình hơn."
Mộ Dung Trác Thất trầm mặc. Chuyện này ở trong nhà bọn hắn xem như là cấm kỵ, không biết một lần nữa nhấc lên sự tình nhạy cảm như vậy, huynh trưởng sẽ phản ứng thế nào.
"Về phần em." Quý lão nhìn về phía Cố Thần. "Chương trình học trong học viện gần nhất trước hết dừng lại, tôi giúp em xin nghỉ. Em trước tiên học tập ở bên Nỗ Mân."
Quý Nỗ Mân rất hài lòng với an bài này, gật đầu đồng ý.
"Về phần Văn Dịch Kế, em cứ tiếp tục điều tra sự kiện mười hai năm trước." Quý lão nói. Văn Dịch Kế hiện tại một lòng nhào vào trong sự tình của Ngụy Ninh, coi như an bài anh đi làm sự tình khác thì căn bản cũng không có tâm tư.
Sau khi tan họp. Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần đang choáng váng đi trong học viện.
"Tại sao tôi có cảm giác, Liên Bang sắp biến thiên rồi." Cố Thần có chút rầu rĩ không vui, làm người sống ở quốc gia hòa bình niên đại hòa bình, cậu từ trước đến giờ không thích cuốn vào gì mà âm mưu với trung tâm chiến tranh, chỉ thích cuộc sống gia đình vui vẻ yên lặng tạm bợ.
Ở cùng lâu tới vậy, Mộ Dung Trác Thất cũng hiểu rõ tính cách của Cố Thần vô cùng, hắn cũng cảm thấy tự trách vì để Cố Thần bị cuốn vào vòng xoáy như vậy. Nói cho cùng vẫn là do năng lực của mình không đủ, ngay cả người mình thích cũng không thể bảo vệ thật tốt.
"Cậu yên tâm, bất luận thời điểm nào, tôi cũng sẽ không để người khác tổn thương đến cậu."
Mộ Dung Trác Thất nói với Cố Thần, cũng tự nhủ.
Cố Thần thấy xấu hổ đỏ mặt vì một câu nói thuận miệng mà đối lấy một lời tuyên thệ, vội vàng chuyển sang nói chuyện khác. "Cuối tuần này là sinh nhật Mục Lê, cậu có muốn cùng chúng tôi chúc mừng không?"
Mộ Dung Trác Thất cười đáp ứng, chợt nghĩ đến sự tình nửa tháng trước.
=
=
=
=
=