Chương 138: Suốt đêm lên đảo
------------------
Tình thế chiến trường từ từ chuyển tốt, các Ma thẻ sư đối phó với dị thú bị dược vật khống chế càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Tất cả mọi người cảm giác có lẽ rất nhanh liền có thể nghênh đón ánh rạng đông.
Trong khoảng thời gian này trình độ chế thẻ của Cố Thần từ từ tinh tiến, đẳng cấp Tinh thần lực đã leo đến cấp sáu đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lên cấp thành công, vinh quang thăng lên Chế thẻ sư cấp cao.
Điều này làm cho Mộ Dung Trác Thất còn đang bồi hồi ở Ma thẻ sư cấp bảy cảm giác áp lực, hắn rõ ràng đã tiến bộ thần tốc, bất đắc dĩ lại có tồn tại không hợp lẽ thường là Cố Thần.
Ngày tháng có chút gian khổ, nhưng tràn đầy nhiệt huyết cùng hi vọng. Trong này, ngoại trừ ngày Đổng Ngọc Dương qua đời nổi lên một bọt nước, trên căn bản tất cả mọi chuyện đều tiếp tục diễn ra, không một gợn sóng.
(Ada: và ẻm hi sinh trong một câu... thuyền của tui còn không sống nổi qua một chương... 。・゚(゚⊃ω⊂゚)゚・。 sau này không chèo thuyền lung tung nữa...)
Ngày đó Đổng Ngọc Dương rời đi, Cố Thần không đi, cậu biết là nghe Quý lão cùng Văn đạo sư nói. Bởi vì dùng dược vật cấm kỵ, Đổng Ngọc Dương có tử trạng hơi thê thảm, thời khắc cuối cùng đặc biệt thống khổ.
Cố Thần không dám tưởng tượng cái hình ảnh kia, chỉ nhớ tới lời cầu xin của Đổng Ngọc Dương ngày đó.
Cậu muốn tìm ra thủ phạm thật sự sau màn, đưa gã ra trước công lý, vô luận gã là ai.
Cậu muốn vì Đổng Ngọc Dương, vì Trần Thiệu, vì Bách Lân, còn có những người vì thủy triều dị thú mà đánh mất sinh mệnh, mất đi người thân gia đình, đòi lại công đạo.
Mọi người mong đợi thủy triều dị thú được dẹp loạn, chiến tranh kết thúc, nhưng niềm hi vọng nhỏ bé xa vời này vào một ngày nào đó biến thành bọt biển.
Một buổi sáng sớm không khác với năm xưa chút nào, mọi người phát hiện, nguyên soái ở đại bản doanh trên Duy Ma tinh tập thể mất tích.
Cố Thần sau khi tỉnh lại biết được tin tức này, cả người đều có chút mông lung, cảm thấy sự tình này thật sự vừa kỳ lạ vừa quỷ dị.
Đám người tương đối biết nhiều chuyện bọn họ lại lần nữa tụ tập một chỗ mở cuộc họp.
"Quân Một Liên Bang, Quân Ba, Quân Sáu, Quân Bảy, Quân Mười Hai, Quân Mười Ba, Quân Mười Sáu, bảy tướng quân ngày hôm nay cũng không tìm được người." Văn Dịch Kế mấy ngày này suốt ngày suốt đêm ở trên tiền tuyến phấn khởi chiến đấu đã trở lại, sắc mặt tiều tụy.
Mộ Dung Dịch nhíu chặt lông mày. Hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy, mấy ngày này hắn vẫn đi theo Mục Lê, gần như là Mục Lê đi nơi nào hắn liền đến nơi đó, Mục Lê đẩy lùi dị thú hắn liền ra tay trước, cả người đều giống như đang đóng vai cỗ máy chiến đấu trầm mặc.
Mộ Dung Dịch do dự một chút, mở miệng: "Sáng sớm hôm nay tôi đã hỏi mẫu thân, bà nói tối qua phụ thân trả lời lại một tin nhắn bà gửi qua, nói tối nay phải đi chấp hành một nhiệm vụ trọng yếu? Nhưng là nhiệm vụ gì lại cần bảy vị nguyên soái tự mình đi chấp hành?"
"Nếu như là nhiệm vụ, tại sao lại không báo cho quân đội, có nhiệm vụ gì mà chỉ có thể để mấy vị nguyên soái đơn độc hoàn thành?" Ngay cả Cố Thần cũng cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường.
Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy sự uể oải vì chế tác thẻ bài cường độ cao trên mặt Cố Thần, có chút đau lòng ôm lấy người. "Tôi tin tưởng phụ thân tôi, còn có các nguyên soái khác, nhất định họ có an bài của mình."
Mục Lê vẫn luôn trầm mặc không nói gì, nhìn lướt qua mọi người. "Mọi người còn nhớ quy tắc đi vào Biển Vô Tận không?"
Biển Vô Tận, còn có tên Biển Tử Vong, nó có một điều quy tắc bất thành văn lại vĩnh viễn không thay đổi.
Biển Vô Tận chỉ có thể đi thuyền vào ban đêm, chỉ cho phép một chiếc thuyền, trên thuyền không thể vượt quá mười người, chỉ có như vậy, mới có thể bình an qua biển. Nếu như không tuân theo, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng sẽ mất mạng trong bụng biển lớn.
Quý lão lắc đầu, giọng nói già nua lại khàn khàn: "Cậu không phải muốn nói, bảy vị nguyên soái tâm trí thành thục, cái gì cũng không bàn giao với quân đội, không chào hỏi với tham mưu hoặc bộ hạ, tự mình nửa đêm tổ đội đi vào biển?"
Quý lão nói đến đây thì dừng lại một chút, bởi vì ông bỗng nhiên nhớ đến những lời kia Đổng Ngọc Dương nói.
Đảo nhỏ thần bí, thiếu chủ thần bí, nguyên soái thần bí.
Lẽ nào chuyện này thật sự có liên quan.
"Kỳ thực ngoại trừ không báo cho mọi người, bảy nguyên soái tập hợp lại thống nhất thời gian cùng phương thức hợp lý nhất lên đảo, đi giải quyết nguyên nhân ngồn gốc nguy cấp lần này, nói như vậy còn nghe được." Mục Lê như trước bình tĩnh phân tích.
Mộ Dung Dịch phụ họa: "Đúng vậy, huống hồ tối hôm qua vừa lúc là hội nghị lãnh đạo ba ngày một lần, bọn họ trong buổi họp vừa vặn đưa ra kế hoạch này, đây là suy đoán hợp lý nhất trước mắt."
Cố Thần nghe mọi người tôi một lời anh một lời, đầu cảm thấy có chút hỗn loạn. Cậu cảm thấy trong một đám sợi dây loạn một đoàn có một đầu, chỉ cần kéo một đầu sợi dây kia, cậu có thể sẽ mở ra manh mối rắc rối phức tạp chồng chất trong đầu cậu. Chẳng qua khi cậu muốn giơ tay, cái đầu sợi dây kia lại biến mất.
Cuối cùng, Cố Thần vẫn yếu ớt mở miệng: "Nhưng mà, bọn họ cũng không biết sự tồn tại của đảo vô danh cùng con trai của Duy Ma mà."
Trong phòng một mảnh im lặng.
Lúc Chương Dục Kỵ bị bắt có khai ra Ngọc Tu, nhưng ngoài Ngọc Tu ra còn ai khác hay không, gã thật sự không biết chuyện. Mấy người Quý lão vì bảo vệ Bắc Điều Kỳ và những người khác, cũng chỉ phản ứng các đầu mối liên quan đến điều tra của Bách Lân và Ngụy Ninh, những chuyện khác vẫn giữ lại như cũ.
Nhưng sau khi được phát hiện, Đổng Ngọc Dương vẫn luôn được Quý lão chăm non, cũng chưa từng phát tán tin tức ra ngoài.
Nếu không có ai khác ngoài bọn họ biết đến hòn đảo vô danh trên Biển Vô Tận là điểm mấu chốt, vậy thì mấy vị nguyên soái kia vì sao lại bỗng nhiên suốt đêm đi tới đó?
"Hiện tại giả thiết nhiều thứ như vậy cũng không có ý nghĩa, chúng ta cũng lên đường đi. Nếu như các nguyên soái thật sự là đi đến đảo vô danh, nơi đó chính là nguồn gốc của tất cả nguy cơ, chôn giấu tất cả bí mật cùng âm mưu." Đại sư Quý Nỗ Mân nói.
"Mọi người có thể quá qua loa hay không?" Văn Dịch Kế cau mày, không rõ ràng vì sao chỉ qua một đêm, toàn bộ tình thế lại phát sinh biến hóa long trời lở đất như thế.
Không thích mở miệng trong loại trường hợp này, Thiên Linh đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ vẫn có thể mơ hồ thấy được chiến hỏa như cũ. Làm Chế thẻ sư, trong khoảng thời gian này Thiên Linh không thể thoải mái hơn Ma thẻ sư chút nào, cần phải ở tiền tuyến sử dụng Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch bổ sung Tinh thần lực, điều chỉnh trạng thái cho Ma thẻ sư.
"Tôi cũng đồng ý trực tiếp xuất phát, chúng ta cứ thảo luận như vậy cũng không ra được một kết luận nào, đối phương ẩn giấu quá sâu. Huống hồ mỗi ngày phải đối kháng với dị thú phát cuồng cuồn cuộn không dứt, tình huống thoạt nhìn là chuyển biến tốt, nhưng nếu như phe địch gia tăng dược tề thì sao? Chúng ta tiêu hao chính là người, đối phương tiêu hao chính là dược tề, đấu không lại." Thiên Linh nói.
Cố Thần ngồi trên ghế gật đầu, tán đồng với lời giải thích của đạo sư nhà mình.
Trừ khi kẻ địch phát hiện ra lương tâm thu tay lại, nếu không dựa theo giả thiết của Thiên Linh, kẻ địch nếu có thể sau mười năm lại gây ra một trận thủy triều dị thú, vậy cũng có thể sau một tháng lại tiếp tục, cũng có thể chuyển sang đến một nơi khác, ngoan cố tiếp tục chống đỡ thì kết quả cuối cùng cũng là cục diện tiêu hao hết Tinh thần lực, máu chảy thành sông.
Mục Lê nhìn mọi người: "Kỳ thực, tôi có một suy đoán lớn mật. Trong bảy nguyên soái, có người để lộ ra trên đảo vô danh có manh mối trong buổi hội nghị đêm qua, đồng thời tỏ rõ quy tắc ra Biển Vô Tận. Vì vậy các nguyên soái ăn nhịp với nhau, quyết định lập tức rời đi."
Ngày hôm đó đã được nghe các ứng cử viên bị hoài nghi trong lòng Mục Lê, Cố Thần ho nhẹ một tiếng: "Nhưng đấy dù sao cũng là nguyên soái, không có lý do gì để làm quyết định qua loa như thế."
Mục Lê gật đầu. "Nhưng có lẽ mọi người đã quên mất sự tồn tại của thẻ Quỷ Tự. Dựa theo cấp độ Tinh thần lực của các nguyên soái thì e rằng rất khó có thể làm họ tiến vào ảo cảnh, nhưng nếu Tinh thần lực của người sử dụng đủ mạnh, thì thay đổi cảm xúc đối phương, gây kích động cũng không khó. Thậm chí chúng ta có thể đặt ra giả thiết, các nguyên soái trước khi xuất phát có lưu lại thông tin bàn giao, nhưng người phụ trách bàn giao thông tin lại không thật sự làm theo. Mà người này, vừa vặn cũng là người đưa ra kế hoạch nửa đêm ra Biển Vô Tận."
Hiện tại rất nhiều người đã nghe ra ý tứ của Mục Lê. Mục Lê nhận định thủ phạm phía sau màn thật sự chính là một trong bảy nguyên soái.
Bất kể là suy đoán này, hay là nguyên soái trong miệng Trần Thiệu, trong lòng mọi người dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cũng cho rằng đây là khả năng lớn nhất.
"Tất cả giả thiết nếu muốn nghiệm chứng, chỉ có cách tiếp cận chân tướng sự việc. Tôi tán thành lời Quý đại sư, đi đảo vô danh tìm kiếm chân tướng. Lần này đi vào chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, mấy tiểu bối như Cố Thần, Tăng Giang cùng Chế thẻ sư như Thiên Linh thì không nên đi." Mộ Dung Dịch nói.
"Việc của tôi còn cần đến cậu quyết định chắc?" Thiên Linh xem thường nói.
"Nếu như tôi thật sự là người trong tiên đoán kia, vậy tôi nghĩ tôi cần phải đi." Trong đầu Cố Thần hiện lên dáng dấp Bách Lân cùng Đổng Ngọc Dương, ngữ khí kiên định nói.
Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần, bỗng nhiên có chút phiền muộn nhàn nhạt.
Cố Thần ban đầu lúc hắn quen biết không khác nào tờ giấy trắng, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không hiểu 'lòng người hiểm ác', gặp chuyện thì thích lùi bước, có chút nhát gan. Nhưng nếu như nhất định phải chọn giữa một Cố Thần đã từng trải qua mưa gió và một Cố Thần đơn thuần như một trang giấy, hắn vẫn hy vọng là người sau.
(Ada: haizzz dù biết là tiểu công thương tiếc, không muốn tiểu thụ chịu khổ gì về cả thế chất lẫn tinh thần, nhưng tiểu thụ vẫn nên trải qua sương gió một chút, để ý nhất biết bảo vệ bản thân, vì không phải lúc nào tiểu công cũng ở bên tiểu thụ được... mọi người nghĩ thế nào?)
Hắn bỗng nhiên hy vọng cậu giống như những Chế thẻ sư trong phòng ấm kia, chỉ cần an tâm tinh tiến năng lực của mình, không nghe thấy mưa gió ngoài cửa sổ, không cần phải phỏng đoán lòng người. Hắn hy vọng cậu không buồn không lo, mà không phải chịu đựng gánh nặng sinh mệnh không thể chịu nổi.
"Cố Thần nói đi thì tôi cũng đi." Tăng Giang đơn giản nói.
Mục Lê bỗng nhiên mở máy truyền tin ra, hình như thu được tin tức gì đó. Sau khi đọc nhanh như gió xem lướt qua xong, Mục Lê đánh gãy mọi người.
"Bắc Điều Kỳ gửi tin tức tới." Mục Lê nói, phát tin tức công khai cho mọi người.
Bắc Điều Kỳ cũng đang ở trên đảo vô danh, anh không có Tinh thần lực, mà đêm qua anh thông qua quan sát biến hóa hải vực phụ cận đảo vô danh, nhận biết được hành động dị thường của dị thú, có một cỗ Tinh thần lực sâu không lường được rất quỷ dị ở ngoài khơi.
Sau đó anh quan sát được có một thuyền nhỏ đi về hướng đảo vô danh, có bảy người lên đảo.
Sáng sớm hôm nay anh đặc biệt lưu ý người bên cạnh Ngọc Tu một chút, cũng không phát hiện có người mới tới.
Không thể nghi ngờ, người lên đảo chính là bảy vị nguyên soái.
Xác định các nguyên soái đang ở trên đảo vô danh, mọi người cũng không cảm thấy thoải mái, trái lại càng thêm nghiêm trọng.
Trong phòng một mảnh âm u ảm đạm.
"Buổi tối lên đường đi, rất nhiều chuyện càng kéo dài, chưa chắc sẽ có tiến triển tốt, ngược lại càng làm cho cục diện thêm gay go. Bắc Điều Kỳ ở bên kia, Mục Lê cậu xem thử có thể làm tiếp ứng một chút không." Văn Dịch Kế cuối cùng đánh nhịp nói.
Ngay đêm đó, tất cả mọi người chuẩn bị tốt mọi thứ.
Quý lão thông báo chuẩn bị với đại bản doanh. Bởi vì các nguyên soái biến mất trong một đêm, toàn bộ đại bản doanh đều ở trong trạng thái rắn mất đầu, đối việc Quý lão muốn đêm lên đảo vô danh cũng được, nguyên soái ở trên đảo vô danh cũng thế, mọi người đều cảm thấy có chút hoang đường.
Văn Dịch Kế vốn định truyền tin video với Ngụy Ninh một lần rồi xuất phát, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Đấy là người yêu cùng đứa con anh chờ mười hai năm, lần này xuất phát, lành ít dữ nhiều, anh không biết còn có thể lại đoàn tụ hay không.
Mộ Dung Dịch vẫn như cũ theo sát phía sau Mục Lê. Cuối cùng lúc lên thuyền, hắn vẫn hạ giọng hỏi: "Đừng đi, được không?"
Mục Lê không để ý đến hắn. Mộ Dung Dịch không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục đi cùng y, che chở ở bên cạnh y.
Thiên Linh vẫn như cũ hào hiệp như trước, ở trong cả hiện trường còn có thể một bộ dạng nhẹ như mây như gió có lẽ cũng chỉ có mình anh. Nhưng khi nhìn thấy Tăng Giang cũng ở trong đội ngũ xuất phát, sắc mặt Thiên Linh lập tức hạ xuống.
"Với tài nghệ này của em, đi chịu chết hả?"
"Tôi đi cùng Cố Thần, còn đến nỗi chịu chết hay không, cũng không đến lượt anh lo lắng."
Thiên Linh nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào.
(Ada: hai anh công này thất bại thế, toàn bị tiểu thụ khinh bỉ làm lơ...)
Từ sau khi ngả bài với Mục Lê, anh đắn đo suy nghĩ một quãng thời gian rất dài, sau đó anh xác định, anh đối với Mạc Ly, quả thật là thưởng thức, nếu không thì cũng sẽ không chỉ có chuyện Mộ Dung Dịch nhận ra Mục Lê, còn mình thì không. Nhưng anh đối với Tăng Giang, Thiên Linh lại có chút mờ mịt.
Cố Thần đứng ở bên bờ Biển Vô Tận.
"Mộ Dung, cậu nói, chúng ta đi chuyến này... sẽ gặp phải cái gì?" Cố Thần nhìn mặt biển đen như mực.
"Bất luận gặp phải cái gì, tôi cũng sẽ không để cậu bị thương." Mộ Dung Trác Thất kéo Cố Thần qua, theo thói quen giúp cậu chải lại tóc ngổn ngang.
Cố Thần nhìn ngoài khơi. Sóng biển bắn bọt nước rơi xuống mắt cá chân cậu, đặc biệt lạnh lẽo, cảm giác lạnh mắt cá chân chậm rãi lan lên đến tim, cuối cùng lan tràn đến toàn thân.
Quý lão, Quý Nỗ Mân, Văn Dịch Kế, Mộ Dung Dịch, Mộ Dung Trác Thất, Mục Lê, Thiên Linh, Tăng Giang, Cố Thần, một nhóm chín người suốt đêm lên đường.
Gió đêm man mát, cuốn lấy hơi nước biển cùng cát mịn trên biển, vỗ vào da người đau đớn.
Mộ Dung Trác Thất đỡ Cố Thần: "Sắc mặt rất kém cỏi, không sao chứ?"
Cố Thần lắc đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt bại lộ trạng thái bây giờ của chủ nhân.
Mộ Dung Trác Thất đau lòng ôm Cố Thần, tăng thêm lực đạo giúp cậu xoa bóp huyệt. Lúc trước Mộ Dung Trác Thất phát hiện Cố Thần không quen ngồi các công cụ giao thông quá xóc nảy, nếu không phải vì quy tắc lên Biển Vô Tận khiến người lên án, hắn tình nguyện để tiểu Hắc Long cõng hai người qua đấy.
"Hòn đảo này, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái." Cố Thần đi trên cát đá nhỏ vụn.
Trước khi đi đã tìm đọc tài liệu liên quan, Mộ Dung Trác Thất giải thích cho Cố Thần lai lịch của quy tắc lên đảo.
Tương truyền bên trong Biển Vô Tận có đảo, nhưng không phải tự nhiên tạo thành.
Bên trong Biển Vô Tận có một loại dị thực cấp cao tên là Hi, dùng thi thể dị thú bị thu hút trong biển để sinh trưởng, sinh trưởng đến trình độ nhất định liền sẽ tử vong. Hi khi chết đi sẽ căn cứ vào kích cỡ của nó khi sống mà biến thành những hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ.
Bởi vì bên trong bản thân dị thực có cấu tạo rất phức tạp, cho nên những hòn đảo như vậy sẽ có rất nhiều hang động, hình thành mê cung tự nhiên dưới lòng đất.
Bản thân những hòn đảo như vậy đã có độ nguy hiểm chẳng kém hơn Biển Vô Tận, bởi vậy có người gọi Biển Vô Tận là Biển Tử Vong, những hòn đảo trên biển cả mênh mông này gọi là Đảo Tử Vong.
Trên mấy hòn đảo này còn có từ trường kỳ quái, sẽ tạo ảnh hưởng nhất định đến người có Tinh thần lực.
Có người nói là oán niệm của dị thú bị thu hút lưu lại trên đảo, mới có thể sản sinh một loại từ trường khoa học không cách nào giải thích được. Nói chung, Đảo Tử Vong cũng không phải là có hữu danh vô thực.
Mộ Dung Trác Thất dắt Cố Thần, đi ở cuối đoàn người.
Phía trước không xa truyền tới đèn tín hiệu yếu ớt.
"Là Bắc Điều Kỳ." Mục Lê nhìn phương hướng đèn tín hiệu, nói.
Lúc nhìn thấy mọi người, thần sắc Bắc Điều Kỳ vẫn có mấy phần kinh ngạc, mặc dù trước đó Mục Lê đã báo trước với hắn nói bọn họ sẽ đến đây.
"Nghe Mục Lê nói, bảy vị nguyên soái ở Duy Ma tinh đều mất tích?" Bắc Điều Kỳ hỏi.
Mọi người gật đầu.
"Cho nên người mà tối qua tôi nhìn thấy thật sự là nguyên soái." Bắc Điều Kỳ thì thầm, tựa hồ có chút khó mà tin nổi.
Không ai có thể trả lời hắn, vì mọi người còn có nhiều nghi hoặc hơn hắn. Thật vất vả tình thế chiến trường thoáng chuyển biến tốt hơn, liền xuất hiện cục diện rắn mất đầu như vậy, vốn tưởng rằng có thể chờ được gió xuân đưa ấm áp, không ngờ lại là chó cắn áo rách.
"Các người trước tiên đến nơi tôi đang ở để nghỉ ngơi đi, từ trường trên hòn đảo này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với một nhóm người." Bắc Điều Kỳ nói.
Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể đi tới đây hay tới đó.
Một đám người được Bắc Điều Kỳ dẫn đi, từ một cửa động bị quái thạch lởm chởm vây che đi xuống.
Nếu không có Bắc Điều Kỳ dẫn đường, còn thật không nhìn ra nơi này còn có động thiên khác.
Tăng Giang ở trong đội ngũ, chú ý tới Thiên Linh đi ở phía trước có chút lảo đảo.
"Anh... không sao chứ?" Tăng Giang vốn không muốn phản ứng đối phương, nhưng nhìn thấy trạng thái của Thiên Linh không đúng, cuối cùng không nhịn được.
Xưa nay luôn một bộ dạng trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, Thiên Linh rốt cuộc không tiếp tục nhiều lời, sắc mặt anh có chút trắng bệch, ngũ quan dễ nhìn tập hợp tất cả. Anh có chút gian nan lộ ra nụ cười xán lạn như trước: "Không có chuyện gì, có thể đi được."
Mục Lê ở phía trước lại chú ý động tĩnh, muốn dìu Thiên Linh, bị cự tuyệt.
"Xem ra từ trường kỳ quái trên hòn đảo này có ảnh hưởng khá lớn đối với Chế thẻ sư, đi vào bên trong có lẽ sẽ khá hơn một chút." Mục Lê nói.
Tăng Giang nhìn bộ dáng Thiên Linh, có chút không đành lòng, tiến lên dắt tay của đối phương, "Tôi dìu anh đi đi."
Lúc này Thiên Linh không từ chối, yên tâm thoải mái nửa dựa vào trên người Tăng Giang, khiến cho Tăng Giang nhịn không được co rúm một chút.
"Xin lỗi, tiểu Giang Giang." Thiên Linh thì thầm bên tai đối phương, không đầu không đuôi nói.
Cố Thần ở phía sau nghe được lời của Thiên Linh, cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Linh làm ra chuyện gì có lỗi với Tăng Giang sao?
Kỳ thực không chỉ Cố Thần, e rằng là Thiên Linh cùng Tăng Giang, đều không rõ chuyện hai người nháo ra đến cùng là gì.
Sau khi kết thúc một đoạn đường thẳng dốc xuống, con đường phía trước trở nên hơi khúc chiết. Bậc thềm bước sâu bước nông, rộng hẹp không đều, tế bào vận động của Cố Thần không phát triển, dựa vào vách đá của sơn động cẩn thận từng li từng tí một đi xuống.
Mộ Dung Trác Thất nhìn bộ dáng cực kỳ không khỏe của cậu, trực tiếp từ phía sau ôm lấy cậu, chậm rãi đỡ cậu đi về phía trước.
Con đường trong sơn động là một đường đi xuống, nếu không phải có Bắc Điều Kỳ dẫn đường, mọi người căn bản không cách nào tìm được phương hướng trong con đường uốn lượn mười bước một đường xiên.
Bắc Điều Kỳ đi phía trước đột nhiên dừng bước.
"Làm sao vậy?" Quý lão đi theo phía sau Bắc Điều Kỳ không ngừng chân lại. Quý lão già nhưng bảo đao chưa già, suốt một đường đi vẫn như cũ tinh thần minh mẫn, so với mấy tiểu bối phía sau còn thoải mái hơn.
Bắc Điều Kỳ nhìn một vòng bốn phía xung quanh, thì thầm: "Không đúng, tôi nhớ tới chỗ này còn cần phải có một cửa phân nhánh nữa."
Lời thì thầm của Bắc Điều Kỳ vừa dừng lại, phía trước bỗng nhiên bay lên một trận huyết vụ (sương máu).
"Cẩn thẩn!" Bắc Điều Kỳ hô. "Triệu hoán thẻ bài hệ Thổ phòng ngự!"
Huyết vụ này là cái gì, hắn quá rõ, mười năm này, hắn thường gặp phải phương thức ra trận như vậy. Người kia khát máu, đối với máu của dị thú, đối với máu của người, đều có một loại cố chấp khó giải thích được.
"Ha ha, Bắc Điều Kỳ, xem ra, anh chung quy vẫn lựa chọn phản bội tôi." Trong huyết vụ xuất hiện một bóng người, cặp mắt đào hoa, môi mỏng, bàn luận dung mạo, ở đây đại khái chỉ có Thiên Linh có thể so sánh với hắn.
Ngoài trừ Bắc Điều Kỳ, những người khác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Tu, mà Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất lại lập tức nghe ra chủ nhân của âm thanh này, là âm thanh nghe được trong cái biệt thự lần trước bọn họ đang điều tra án kiện tử vong của Thang Sân.
"À, có không ít người đến nè, để tôi xem thử, Quý lão cùng Quý đại sư này, ai chà, còn có Văn đạo sư cùng Thiên Linh đạo sư, ngay cả Mộ Dung Dịch từng lui khỏi hàng ngũ Ma thẻ sư cũng tới, nhìn như vậy, Tứ đại tài tử năm đó chỉ còn thiếu một Mạc Ly từng chết nhỉ."
Ánh mắt Ngọc Tu lướt qua từng người một, cuối cùng rơi xuống trên người Cố Thần. "Về phần mấy bạn nhỏ khác, thoạt nhìn cũng rất có khí thế mà."
Thanh tuyến của Ngọc Tu thuộc loại dễ nghe, nhưng mọi người ở chỗ này đều cảm thấy sởn cả tóc gáy. Cố Thần bị ánh mắt lợi hại của Ngọc Tu nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như thực chất hóa, biến thành một cái lợi kiếm xông tới mặt, đâm đến toàn thân toàn lỗ thủng.
"Cậu là ai? Mấy người nguyên soái ở đâu?" Văn Dịch Kế nhìn người trước mắt.
"Tôi? À." Ngọc Tu cười lạnh một tiếng. "Tôi chính là Ngọc Tu mà các người không tìm thấy sau khi bắt Chương Dục Kỵ đấy."
Đôi mắt Văn Dịch Kế lập tức đỏ lên.
Cung cấp cho Chương Dục Kỵ đan Tứ Hương để đầu độc, khiến cho Ngụy Ninh chịu nỗi khổ bôn ba lưu vong mười hai không công; hành hạ Thang Sân đến chết, khiến ái đồ Bách Lân chịu khổ sát hại; khiến học sinh Đổng Ngọc Dương ăn phải thuốc cấm kỵ, gánh vác tội danh, ngay cả chết không tử tế.
Vô luận là lý do nào đều đầy đủ để Văn Dịch Kế chặt người trước mắt thành thịt băm.
Gặp lại kẻ thù đặc biệt đỏ mắt, gần như là nháy mắt, Văn Dịch Kế triệu hoán ra một tấm Kỹ Sĩ Hắc Ám.
Thần sắc Ngọc Tu không chút hoang mang nào, tựa hồ cũng không có ý định ứng chiến, cứ đứng ở đó cười.
Kỹ Sĩ Hắc Ám được triệu hoán ra cưỡi tuấn mã nâng trường mâu, chạy đâm về phía Ngọc Tu.
Trong nháy mắt, vào thời điểm mâu đâm vào bụng Ngọc Tu, Ngọc Tu giống như hình ảnh thấu kính vỡ thành từng mảnh.
Tình huống như thế, mọi người lui về sau một bước, nhìn một màn quỷ dị này.
"Không tốt, chúng ta ở trong ảo cảnh." Quý Nỗ Mân nói.
Mọi người nhìn tất cả xung quanh, vẫn là sơn động cùng vách đá không khác lúc trước, khi nào thì bọn họ đi vào ảo cảnh, lẽ nào ngay từ lúc bắt đầu tất cả đều là giả sao.
Mộ Dung Dịch lấy ra một tấm Thẻ Tĩnh Tịch mà Cố Thần chế tác, dự định phá giải ảo cảnh.
"Chờ chút." Bắc Điều Kỳ lên tiếng.
"Đây không phải là ảo cảnh thẻ Quỷ Tự chế tạo ra, chúng ta không phải ở trong ảo cảnh."
Mọi người nhìn Bắc Điều Kỳ, không hiểu tình huống bây giờ nếu không phải ở trong ảo cảnh thì là chuyện gì.
"Đẳng cấp Ma thẻ sư của Ngọc Tu nếu phát động thẻ Quỷ Tự, hẳn là không cách nào sinh ra ảnh hưởng với người có trình độ Tinh thần lực như Văn đạo sư cùng Mộ Dung. Càng quan trọng hơn là, tình cảnh vừa nãy tôi cũng nhìn thấy, tôi không có Tinh thần lực, Quỷ Tự không có hiệu quả với tôi, cho nên hình ảnh vừa nãy không phải vì chúng ta ở trong ảo cảnh mà nhìn thấy." Bắc Điều Kỳ nói.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối với việc Quỷ Tự không có ảnh hưởng với người không có Tinh thần lực, bất kể là từng trải của Mục Lê và Bắc Điều Kỳ trước đây, hay là đội viên hậu cần không có Tinh thần lực trong quân đội sau đó đều đã xác nhận điều này.
Mọi người nhìn hang động trống trải, nếu không phải là ảo cảnh do thẻ Quỷ Tự chế tạo, vậy huyễn ảnh Ngọc Tu biến mất vừa nãy là chuyện gì xảy ra.
"Ha ha ha ha ha." Tiếng cười làm người sợ hãi vang lên từ bốn phía, âm thanh phảng phất như đến từ bốn phương tám hướng.
Mọi người vây lại, che chở mấy Chế thẻ sư ở bên trong.
Mỗi hướng trong hang động đều nổi lên một bóng người, tổng cộng có chín cái.
"Trạng thái Kỹ Sĩ Hắc Ám của Văn đạo sư thoạt nhìn rất tốt đấy." Chín Ngọc Tu cười lạnh nói.
"Đây rốt cuộc là cái gì, phân thân? Huyễn ảnh?" Mộ Dung Trác Thất nhìn chằm chằm những thân ảnh kia, ý đồ tìm ra kẽ hở trong đó.
Mục Lê gọi ra một tấm Hoa Thanh Trần (làm sạch bụi bẩn ô uế). Hoa Thanh Trần, thẻ bài sáu sao, có thể làm ra hiệu quả khiến dị thú e ngại.
Sau khi Hoa Thanh Trần được triệu hoán ra, chín Ngọc Tu đều lui về sau một bước.
"Quả nhiên." Mục Lê hiểu rõ. "Nếu tôi đoán không nhầm, đây là phân thân của Cửu Vĩ Huyền Hồ (cáo đen chín đuôi), nó có thể mô phỏng các loại hình thái, đồng thời chế tạo ra chín cái phân thân huyễn ảnh."
Cửu Vĩ Huyền Hồ là dị thú cấp chín, mặc dù không phải là dị thú mãn cấp, nhưng ở trong thực chiến, rất nhiều dị thú cấp mười đều sẽ bị nó kéo ngã ngựa, kỹ năng đặc thù của nó chính là mô phỏng và phân thân.
Văn Dịch Kế không thèm quan tâm, lập tức triệu hóa ra hai tấm Kỹ Sĩ Hắc Ám, ba Kỹ Sĩ Hắc Ám hướng về chín Ngọc Tu tấn công. "Nếu như không nhìn ra cái nào là thực thể, vậy thì giải quyết toàn bộ là được rồi."
Nhưng tất cả đều là phí công, khi Kỹ Sĩ Hắc Ám chạm tới Ngọc Tu, thân ảnh Ngọc Tu lập tức biến mất, khiến cho Kỹ Sĩ Hắc Ám mất đi mục tiêu lần thứ hai cương trực tại chỗ.
"Đừng tiếp tục sử dụng Tinh thần lực, tôi phỏng đoán mục đích của đối phương chính là muốn chúng ta tiêu hao hết Tinh thần lực, nếu cứ sử dụng thẻ bài như vậy thì Tinh thần lực không chống đỡ được bao lâu." Mục Lê cau mày.
Cố Thần nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, suy nghĩ chốc lát rốt cuộc mở miệng: "Nếu... nếu như có thể sản sinh chín cái huyễn ảnh, vậy thì tính cả thực thể không phải là có mười tên địch sao?"
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
=
=
Ada: chắc là do bất ngờ gặp địch nên mọi người không kịp suy nghĩ cẩn thận thui đúng không... chứ mà mấy người cứ ngốc như vậy thì sao đánh lại kẻ địch hả...
=
=
=