Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 31

Chương 31: Tạm biệt

-------------

Tổng quản Uông vốn là nghĩ muốn đem tình huống thẻ bài này báo lại cho tổng phụ trách viên khu, nhìn thấy Đại tổng quản địa vị càng cao hơn, suy nghĩ một chút vậy cũng xem là việc lớn, nói cho Đại tổng quản nghe hẳn cũng không quá mất mặt. Đại tổng quản ngoại trừ là tổng quản của toàn bộ Thương hội Dịch Ly, còn là Đại quản gia của Mộ Dung thiếu gia.

"Là như thế này, tiểu Ngô ở dây chuyền sản xuất của chúng tôi vừa mới ở thời điểm phân loại thẻ bài phát hiện ra một tấm thẻ bài như vậy, chúng tôi đều cảm thấy có chút đặc thù, cho nên dự định đưa cho phía trên xem qua một chút." Tổng quản Uông cẩn thận từng li từng tí một đem thẻ bài đưa lên.

Đại tổng quản nhận lấy thẻ bài, cả người đều ngây ngẩn tại chỗ.


Chủ quản Uông thời gian đến viên khu cũng không lâu, cho nên hắn chỉ hiếu kỳ thẻ bài cấp thấp thậm chí còn có thẻ bài nhân vật, mà Đại tổng quản nhưng là nhìn ra khuôn mặt quen thuộc trên thẻ bài mà ngây ngẩn cả người. Làm người hầu hạ thiếu gia từ nhỏ lớn lên, đối với nhân vật bên trong thẻ bài đã không thể đơn giản dùng 'ấn tượng khắc sâu' để hình dung, người này là nghĩa tử của lão gia, là trúc mã của thiếu gia, càng làm cho thiếu gia mấy năm qua hoàn toàn biến thành người khác, từ đây không lại giao thiệp với giới thẻ bài.

"Tấm thẻ bài này là ai làm?" Đại tổng quản âm thanh tăng cao mấy cái đề-xi-ben.

Đại tổng quản từ trước đến giờ luôn ôn nhu bỗng nhiên trở lên lớn tiếng tàn khốc, dọa chủ quản Uông nhảy một cái. "Cái này là tiểu Ngô ở dây chuyền sản xuất vào thời điểm phân loại mới tìm thấy, thời điểm hắn đang thu thập thẻ bài trong lúc vô tình phát hiện. Bởi vì là thẻ bài cấp thấp, cho nên đường truyền tống đều giao với nhau, cũng không có ghi chép tình huống thẻ bài của mỗi đường truyền tống, cho nên cũng không có quá chắc chắn rốt cuộc là thẻ bài chế tác tại đây hay là những người khác trộn lẫn vào trong."


Đại tổng quản thở dài, không nói gì nữa. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn đang đấu tranh đến mức rất kịch liệt.

Vào lúc này xuất hiện thẻ bài như vậy, có lẽ là muốn náo loạn lòng người? Đây là có người cố ý sao?

Tấm thẻ bài xuất hiện tuyệt đối không chỉ là trùng hợp? Là có người muốn hướng về Đại thiếu gia tuyên chiến? Hoặc là...

Mọi người thấy biểu tình Đại tổng quản từng đợt biến đổi như một tuồng kịch, không người nào dám lên tiếng.

"Quản gia Vu, ngươi đang ngây ngẩn cái gì vậy?"

Sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp, tiểu Ngô biểu thị đây là lần đầu tiên từ khi tới nhà xưởng được nhìn thấy ông chủ của mình, thật là một ngày không thể chịu đựng được.

Vu quản gia đem thẻ bài giấu trong long bàn tay, xoay người. "Không có chuyện gì thiếu gia, chỉ là một chút vấn đề ở dây chuyền sản xuất."


Mộ Dung Dịch nheo mắt lại, "Quản gia Vu, biết không, ngươi thực sự là một người tâm sự gì cũng hiện hết lên mặt, đưa ta xem một chút, nhà xưởng xảy ra chuyện gì ta tuy nói không xứng chức, nhưng mà muốn tìm hiểu một chút cũng không sai."

Quản gia Vu do dự rất lâu, "Thiếu gia, nếu không chúng ta về phòng làm việc của ngài."

Phòng làm việc của Mộ Dung Dịch cũng giống bản thân hắn, lạnh như băng không có hương vị tình người.

Quản gia Vu nghĩ đến trước đây thời điểm thiếu gia Mạc Ly còn ở, thường thường sẽ cắm mấy bó hoa ở trong phòng thiếu gia, khiến cho gian phòng lạnh như băng lập tức tràn ngập chút hơi người.

"Làm sao vậy, ngày hôm này thần sắc không đúng lắm?" Mộ Dung Dịch mỉm cười nhìn quản gia Vu, chỉ là ý cười chỉ ở khóe miệng không có đến trong lòng.

Quản gia Vu trong lòng tiến hành kiến thiết tâm lý một hồi dài dằng dặc, cuối cùng cầm thẻ bài trong tay đưa cho Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch tiếp nhận thẻ bài xong liền ngây ngẩn cả ngươi, duy trì tư thế nhận thẻ bài rất lâu sau đó.

Lâu đến mức quản gia Vu muốn mở miệng nói gì đó, lại cuối cùng không có nói ra.

Mộ Dung Dịch đem Tinh thần lực hội tụ đến thẻ bài, quản gia Vu vội vàng ngăn lại, loại thẻ bài không rõ lai lịch này không biết dùng xong có thể có hậu quả gì không.

Nhưng mà quản gia ngăn lại cũng không có hiệu quả gì, thẻ bài rất nhanh được thúc giục, một đoàn sương mù từ không trung chậm rãi hiện lên, mãi đến tận khi xuất hiện một cái bóng mờ.

Mộ Dung Dịch trong mắt nhất thời tràn đầy tơ máu và nước mắt, run run rẩy rẩy tiến lên muốn dụng vào cái người sáng nhớ chiều mong kia, nhưng mà tay chỉ là chạm vào cái bóng kia, lại xuyên qua.

"A Ly." Mộ Dung Dịch lẩm bẩm.

Mộ Dung Dịch nhìn người trước mắt này, đó là thời gian tốt đẹp trong cả cuộc đời hắn, nhưng hắn lại vô ích đem chôn, đem chôn đi người tốt nhất, cũng là, tình yêu tốt nhất.
Sau đó Mộ Dung Dịch liền cứ như vậy nhìn bóng mờ rất lâu, lâu đến hắn cảm thấy năng lượng thẻ bài này đang biến mất, hắn vội vàng muốn dừng lại, nhưng mà bóng mờ vẫn luôn bất động bất động chỉ là mỉm cười nhìn hắn, hộc ra hai chữ: "Tạm biệt."

Sau đó bóng mờ lập tức biến thành từng hạt từng hạt ánh sáng biến mất, mà thẻ bài cũng lập tức biến thành đen, trở thành thẻ phế.

Mộ Dung Dịch quỳ trên mặt đất, nâng thẻ bài trên đất lên.

Năng lượng thẻ bài đã tiêu hết, thậm chí ngay cả khả năng để sửa chữa đều không có, chỉ biến thành một tấm thẻ phế không đáng một đồng. Mộ Dung Dịch nâng nó lên, thật giống như nâng tình nhân tốt nhất thế giới.

Lão quản gia có chút lo lắng nhìn Đại thiếu gia của hắn.

"Thiếu gia, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi." Mộ Dung Dịch âm thanh vững vàng thật giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Lão quản gia lại nhìn thấy nắm đấm nắm chặt hắn buông bên cạnh, cùng với vết máu vì nắm quá chặt mà móng tay đâm cào trong thịt chảy xuống.

Lão quản gia thở dài, lắc lắc đầu, không có khuyên ngăn trở cái gì nữa, hắn biết rõ, giờ khắc này thiếu gia căn bản cũng không phải người khác có thể thuyết phục.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, lão quản gia nhìn một mảnh đất hoang hoàn toàn không thích hợp với viên khu công nghiệp kia, "Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế à."

Mạng Tinh Tế.

Lần thám hiểm bí cảnh lần này hấp dẫn ánh mắt toàn bộ Trung Ương Tinh. Tên tuổi rất lớn, lai lịch phía chủ sự rất lớn, ý nghĩa lớn, phần thưởng lớn, tự nhiên sức ảnh hưởng liền không thể khinh thường.
Thi đấu hấp dẫn ca ngợi của đa phương tiện, còn có đài phát sóng trực tiếp Tinh Tế tự xưng nhà phát sóng độc quyền, phải biết nếu như là bí cảnh thật mở ra vậy căn bản đều bị thế gia khống chế, nơi nào đến phiên truyền thông dò xét.

Đài Đậu Hoa chính là đài phát sóng may mắn lần này đấu giá được độc nhất phát sóng trực tiếp. Đài Đậu Hoa biểu thị đây tuyệt đối là một lần kỳ ngộ siêu cấp lớn, có thể vượt qua Đài Trái Táo, Đài Phong Lê một lần hành động từ thế vạc ba chân thành một nhà độc đại hay không, liền xem lúc này. Dùng sức quá mạnh kết quả chính là hai người đương gia chủ trì bị trang điểm thành muôn hồng nhìn tía, giống như hai con chim ngói ngũ nhiều màu thảm thương không nỡ nhìn.

"Xin chào mọi người, tôi là người chủ trì các bạn yêu nhất Nhan Nhan." Nhan Trì người đảm đương dẫn chương trình của Đài Đậu Hoa một thân âu phục màu hồng phấn, trên đầu là một cái vòng hoa trắng nhỏ, xuất hiện ở trên màn ảnh. Tuy chủ trì Nhan trì công lực đáng lo lại còn thường hay nhảy ra, đem lãnh đạo và biên đạo chương trình làm cho bó tay toàn tập, nhưng bất đắc dĩ là khán giả lại yêu thích hắn làm quỷ quái linh tinh và hào phóng không câu thúc, đương nhiên giá trị nhan sắc cũng là một nguyên nhân quan trọng, có hắn chính là bảo đảm tỉ lệ người xem ti vi.
"Tôi cảm thấy khán giả yêu thích cậu sau mười năm quay đầu nhìn lại bộ trang phục kia của cậu sẽ cho là bộ dáng giả vờ ngoan ngoãn kỳ thực là thật ngốc, nhất định sẽ hối hận thẩm mỹ của mình năm đó thiếu hụt, từ đây chôn giấu một đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi không thể nói."

Cùng nhảy ra với Nhan Trì hình thành đối lập chính là một đương gia chủ trì khác của Đài Đậu Hoa, Đỗ Uẩn. So với Nhan Trì có dung mạo tương đối diễm lệ, Đỗ Uẩn chính là loại hình nam phi thường điển hình. Rắn độc, lạnh lùng, cùng với LEVEL điểm cười hoàn toàn không nằm chung với đại chúng chính là phong cách chủ trì của y. Khi y vừa mới bắt đầu làm chương trình, các đài truyền hình khác đều nghĩ Đài Đậu Hoa điên rồi, cư nhiên để một người chủ trì như vậy đến dẫn chương trình, kết quả mắt kính rơi vỡ, chính là vạch ra quá nhiều M trên Liên Bang, tỉ lệ xem tập đầu cư nhiên tăng mạnh, khán giả phi thường coi trọng. Càng quan trọng hơn là, chủ trì chỉ là nghề phụ của Đỗ Uẩn, nghề chính của y là Ma thẻ sư cấp bảy, học sinh tốt nghiệp Học viện Triều Đế, thân phận này vừa tuôn ra, mỗi lần phát sóng trực tiếp đều có một đống khán giả ở phía dưới sân khấu hô lớn "Ông xã em muốn sinh khỉ con cho anh."
"Uẩn Uẩn tôi biết anh đối với tôi nhất kiến chung tình, muốn ngừng mà không được, mới lần đầu tiên cùng chủ trì đã muốn giấu tôi đi không cho người ta nhìn thấy, tôi hiểu được ham muốn chiếm hữu của anh, dù sao mỹ thiếu niên trăm năm mới gặp như tôi, anh có thể động tâm là chuyện bình thường. Tuy rằng tôi lý giải anh, nhưng không thể đáp ứng anh, dù sao vẻ đẹp của tôi, trái tim của tôi, mỗi sợi tóc của tôi, đều thuộc về các bạn khán giả thân ái của tôi."

(Ada: ôi trời ơi tôi đang edit cái quỷ gì vậy...)

Nhan Trì làm ra bộ dáng e thẹn, sân khấu cổ động của buổi phát sóng trực tiếp có một đống người hô lớn "Nhan Nhan đẹp nhất, Nhan Nhan là của ta." Đương nhiên trong đó cũng không thiếu một ít ngôn luận kỳ quái ví dụ như "Đỗ Nhan là vương đạo, trước đây liền cảm thấy bọn hộ xứng đôi, ngày hôm nay rốt cục cùng một chỗ."
Đỗ Uẩn đối với vị hợp tác lâm thời mặt dày này biểu thị khó có thể chống đỡ, tuy vẻ mặt vẫn là một mặt lạnh lùng không có bất kỳ biến hóa. Căn cứ nguyên tắc vua không gặp vua, hai người chưa từng ở trên cùng dẫn chương trình hoặc là càng nói đúng hơn là, Đỗ Uẩn cơ hồ sẽ không ở trên cùng dẫn chương trình với người khác, mỗi lần cùng dẫn chương trình đối phương cuối cùng sẽ bị khí tràng của y đè tới thành người tàng hình, cho nên đài phát sóng trực tiếp cũng liền từ bỏ quyết định tìm một người hợp tác với y. "Loại mỹ thiếu niên trăm năm khó gặp như cậu, cần phải đặt ở viện bảng tàng ở cùng nhóm hóa thạch, mà không phải tới nơi này gieo rắc tai họa cho mọi người."

Nhan Trì làm bộ dáng rơi lệ: "Tôi đẹp như vậy là lỗi của tôi sao, trời sinh quyến rũ khó không có chí tiến thủ anh biết không, mỹ thiếu niên giống như vậy, anh không phải nên đặt trong lòng bàn tay che chở thật tốt sao, làm sao có thể để cậu ấy ở viện bảo tàng băng lãnh gối đơn khó ngủ."
"Vậy tôi sẽ đem bàn tay của tôi cắt đứt."

...

Dưới sân khấu giám chế chương trình trên trán hiện một mảnh sát khí, nhóm trợ lý dồn dập rút lui. Tuy rằng tỉ lệ người xem không ngừng tăng cao, tiếng vọng của sân khấu phát sóng trực tiếp cũng phi thường nhiệt liệt, thế nhưng còn để cho bọn họ tiếp tục đấu võ mồm như thế, tiết mục này cũng sắp thất bại.

Trợ lý nhanh chóng viết lên bảng nhắc nhở —— nói đề tài chính! ! !

=

=

Ada: tui có nên ship cặp này không... Uẩn Trì nghe có vẻ hay ho...

Bỗng nhiên tui thấy Dịch thật tội nghiệp, nhận ra tình yêu quá muộn màng. Dù biết là anh sai nhưng tui tự dưng mong rằng Ly còn sống, dù sao cũng chưa có ai nói là tận mắt nhìn thấy Ly chết, có thể xảy ra một tình huống mà bình thường người khác nhất định sẽ chết nhưng Ly vẫn sống chỉ là mất trí nhớ gì đó và đang chờ Dịch tới tìm thì sao...
==    

Bình Luận (0)
Comment