Chương 37: Chung kết thám hiểm bí cảnh
----------------
Đổng Ngọc Dương rất nhanh chế ra một tấm thẻ bài Chim Đỗ Tỉ.
Chim Đỗ Tỉ, dị thú cấp ba, một thân lông chim màu đỏ đặc biệt dễ thấy, am hiểu công kích hỏa, là dị thú có lực sát thương phi thường mạnh mẽ nhưng bản thân rất yếu đuối, quyết không thể để kẻ địch lại gần.
Đổng Ngọc Dương chế tác tấm thẻ bài rất chính xác, phía trước có Dơi Hoang Dã quấy nhiễu cùng Chim Ưng Tân Khắc đọ sức, Chim Đỗ Tỉ mạnh mẽ công kích vừa vặn có thể rất nhanh giải quyết trận chiến đấu này.
Lâm Hách Chi Tinh thần lực cấp năm lần thứ hai triệu hồi ra một tấm thẻ bài ba sao chẳng hề khó khăn. Quả nhiên triệu hoán ra Chim Đỗ Tỉ xong, cục diện chiến đấu bế tắc đã bị đánh phá, thế cuộc rất nhanh liền nghịch chuyển.
"Chúng ta nhìn thấy Lâm Hách Chi đánh ra một làn sóng công kích phi thường mạnh mẽ, Chim Ưng Tân Khắc ở phía trước ngăn cản công kích của hai con Quạ Độc Nguyền Rủa rất tốt, mà Chim Đỗ Tỉ thì lại phi thường tốt đánh ra một công kích hỏa diễm mạnh mẽ từ phía sau Chim Ưng Tân Khắc. Chúng ta nhìn thấy Quạ Độc Nguyền Rủa đã bị đánh đến hôn mê còn đang giãy giụa đến chết. Ở đây tôi không thể không biểu thị kính phục đối với Chế thẻ sư Đổng Ngọc Dương phi thường tùy cơ ứng biến đồng thời rất quả cảm." Nhan Trì một phen giảng giải làm liền một mạch cũng không lấy hơi, dâng lên cảm xúc khán giả ở trước sân khấu phát sóng trực tiếp.
Nhìn Quạ Độc Nguyền Rủa ngã xuống, Lâm Hách Chi chỉ huy Chim Ưng Tân Khắc mổ ra tinh hạch của hai con quạ độc.
"Đến, mỗi tổ một cái." Lâm Hách Chi đem một cái trong đó đưa cho Cố Thần.
Đổng Ngọc Dương ở phía sau muốn nói gì đó, Cố Thần lên tiếng: "Lúc nãy là mấy người xuất chủ lực, chúng tôi cũng không cần đâu." Mộ Dung Trác Thất cũng bày tỏ đồng ý.
Lâm Hách Chi cũng không có từ chối, thu hồi hai cái tinh hạch.
"Tôi nói tiểu Thần Thần không thể chế ra một ít thẻ bài công kích sao, dùng Dơi Hoang Dã loại thẻ bài này dù trình độ như Mộ Dung Trác Thất cũng rất khó chống đỡ thi đấu à." Lâm Hách Chi cảm thán gánh nặng thông đồng của tổ Mộ Dung Trác Thất.
Cố Thần nhất thời cảm thấy có chút oan ức, tôi rõ ràng chế ra thẻ bài công kích, mặc dù nói thẻ bài kia có điểm quá điểm đau "bi", thế nhưng lực công kích vẫn là có thể. Rõ ràng là Mộ Dung Trác Thất không cần, tại sao cuối cùng là tôi cõng nồi(chịu trách nhiệm).
Nhìn Cố Thần suốt dọc đương vẫn luôn không bị ràng buộc không tim không phổi lại lộ ra biểu tình oan ức, Mộ Dung Trác Thất nhất thời có chút đau long, chẳng qua hắn làm vậy là vì bảo vệ Cố Thần, hắn làm sao không muốn giành thắng lợi của thi đấu.
"Tôi cảm thấy tôi và tiểu Thần vẫn không cùng với mấy người, miễn cho liên lụy mấy người, hai người chúng tôi liền tùy tiện đi một chút là được rồi." Mộ Dung Trác Thất bỏ qua bàn tay thông đồng của Lâm Hách Chi, nắm lấy cánh tay Cố Thần muốn rời khỏi.
"Tiểu Thần?" Đối với cái xưng hô này Lâm Hách Chi biểu thị nổi lên một trận da gà, ngờ vực nhìn Mộ Dung Trác Thất. Dùng kinh nghiệm làm bạn bè từ nhỏ đến lớn mặc chung cái quần của hắn, cái tên này là thuộc về loại hình vĩnh viễn không vứt bỏ không buông tha kia, coi như Cố Thần vô dụng đến không chế tác ra thẻ bài có thể dùng gì, Mộ Dung Trác Thất cũng nhất định trăm phương nghìn kế kiên trì, mà không giống như cái bộ dáng không đáng kể hiện tại này.
Đổng Ngọc Dương lại tiến lên kéo chặt Mộ Dung Trác Thất, "Không có việc gì đâu học trưởng Mộ Dung chúng ta có thể đi cùng nhau."
Mộ Dung Trác Thất nhất thời có một loại cảm giác không thoải mái, làm người từ trước tới nay không thích người khác chạm vào, Mộ Dung Trác Thất lập tức bỏ tay Đổng Ngọc Dương rơi xuống, để lại đối phương tại chỗ cũ có chút oan ức nhìn hắn.
Đồng dạng biểu tình oan ức, Mộ Dung Trác Thất biểu thị quả nhiên vẫn là Cố Thần đáng yêu hơn một chút.
Hai tổ mỗi người một ngả, trợ lý khống chế camera phi hành do dự một hồi, vẫn là đem ống kính đi cùng hướng với tổ của Lâm Hách Chi. Ai bảo vừa nãy Đổng Ngọc Dương cùng Lâm Hách Chi biểu hiện thực xuất sắc.
Không có camera theo dõi Mộ Dung Trác Thất biểu hiện thả lỏng hơn nhiều, lôi kéo Cố Thần đi hướng sân phơi lớn trên tầng hai.
Phía sau sân phơi đối diện với một vườn hoa nhỏ của pháo đài, khác với bầu không khí nặng nề của toàn bộ pháo đài, trong vườn hoa không chỗ nào không phải điêu khắc tinh xảo cùng hoa tươi, có thể nói là một bước một cảnh.
"Không vui sao?" Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần đang dựa vào tường thành pháo đài một bộ muốn phân giới hạn với hắn.
Cố Thần xoắn xuýt một hồi: "Cũng không có không vui, chính là cảm thấy hình như mình rất vô dụng."
Mộ Dung Trác Thất nhất thời bị cậu chọc cười. "Cậu rất lợi hại, thật, cậu so với bất luận Chế thẻ sư trẻ tuổi nào mà tôi biết đều ưu tú hơn."
"Ưu tú của thiên phú F- ?" Cố Thần quay đầu liếc mắt nhìn hắn, khiến cho người thắng cuộc nhân sinh khen ngợi thật sự là lại thành khẩn còn phải nghi ngờ là trào phúng.
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, thiên phú gì đấy từ trước đến giờ không phải hàng rào không thể đột phá, là phải có đủ nỗ lực chăm chỉ, chung quy sẽ có vô hạn khả năng hướng lên trên."
Cố Thần nhu nhu đầu, muốn nói thật là một thiếu niên bị đổ canh gà tâm hồn. Làm người trải qua chuyện thi đại học, Cố Thần biểu thị bên trong canh gà cái gì mà "Thiên tài chính là 99% mồ hôi thêm 1% thiên phú" "Bạn nỗ lực xa xa còn chưa tới nơi lại muốn đi hợp với trình độ thiên tài", sự thực đều chứng minh chính là một bát canh gà độc. Nguyên văn phía sau người ta khai phá là "Thiên tài chính là 99% mồ hôi thêm 1% thiên phú, nhưng 1% này là trọng yếu nhất, so với 99% kia còn trọng yếu hơn". Nói cái gì mà đọc sách đều là con mọt sách gì đó chẳng qua là kẻ ngu dốt an ủi bản thân, người chân chính ưu tú làm cái gì đều có thể ưu tú, người ta cõng một quyển từ đơn dùng mất khoảng thời gian bằng ngươi cõng một tờ, bản thân điều này liền là sự chênh lệch của thông minh.
Nghĩ đến nhân sinh mình cho tới nay phai mờ tầm thường, tuy rằng bản thân liền là cái tính cách nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng mình, lại luôn có mấy thời khắc vẫn là sẽ cảm giác than thở mình không phải vai chính như vậy. Cố Thần lắc đầu, buông tiếng thở dài.
Không thích bộ dáng thở dài của Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất kéo cậu qua, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: "Tôi nói nghiêm túc, thiên phú của cậu không phải đơn giản như máy kiểm tra phán đoán, tin tưởng tôi, cậu sẽ trở thành một trong những Chế thẻ sư ưu tú nhất tinh cầu này."
Mặc dù đối phương an ủi động lòng người, nhưng Cố Thần biểu thị, ai cho phép mi mò đầu, gϊếŧ! Mò đầu lớn lên không cao được đấy! Giống như con thỏ nhanh chóng nhảy cách khỏi người Mộ Dung Trác Thất, Cố Thần có chút cảnh giác nhìn hắn.
Ta đến cùng đang làm gì. Mộ Dung Trác Thất cũng có chút cảm thán, thật giống như từ khi gặp phải Cố Thần, mình luôn luôn phát sinh một ít biến hóa vi diệu.
Bị hai người lơ là, tiểu Hắc Long có chút tức giận, tóm chặt quần Mộ Dung Trác Thất bắt đầu cọ lên trên, ngoắt ngoắt cái đuôi ý đồ để hai người chú ý tới nó.
Mộ Dung Trác Thất có chút buồn cười ôm lấy tiểu Hắc Long: "Cậu tại sao muốn tham gia thi đấu? Cũng là vì thẻ bài của đại Quý sao? Nhưng cậu cũng không phải Ma thẻ sư, muốn thẻ bài làm gì vậy?"
"Tôi có thể tồn lại hai tấm cho Tăng Giang sau khi tăng cấp dùng, còn lại tôi có thể bán đi cho Tăng Giang làm học phí." Cố Thần vui vẻ tính toán.
"Tăng Giang?" Mộ Dung Trác Thất nghe được Cố Thần nhắc tới người thứ ba có chút không vui, chính hắn đều không chú ý tới biến hóa tâm tình của mình.
Cố Thần gật gật đầu: "Đúng vậy tiểu đồng bọn tốt nhất của tôi, quả thực chính là cha mẹ cơm áo tái sinh của tôi."
"Đó là trưởng bối." Loại kết luận không hiểu ra sao này cũng thiệt thòi để cho Mộ Dung Trác Thất cho ra đến.
"Cậu sau này dự định đi học sao?" Mộ Dung Trác Thất đột nhiên hỏi.
Cố Thần u buồn nhìn trời: "Nếu như có thể tôi cũng hi vọng đi, bất quá tôi có lẽ không qua được kỳ thi đầu vào."
Mà ở bên được ống kính phát sóng trực tiếp đi theo, biểu hiện của Lâm Hách Chi cùng Đổng Ngọc Dương vẫn luôn rất chói mắt.
"Chúng ta có thể thấy biểu hiện của tổ này thực sự phi thường chói mắt, đặc biệt là Đổng Ngọc Dương, mỗi lần đều phi thường bình tĩnh xem xét thời thế thích đáng rồi chế tác thẻ bài, phần bình tĩnh, dũng khí cùng tài nghệ chế tác thẻ bài thành thục này thật là khiến người ta nhìn mà than thở." Nhan Trì nhìn chiến đấu càng ngày càng đặc sắc của tổ này quả thực liền giống như đánh máu gà.
Một bên Đỗ Uẩn vẫn như cũ cau mày, rốt cục không nhịn được mở miệng: "Tôi không cảm thấy một Chế thẻ sư dưới tình huống không có tự tôi bảo hộ lại chế tác thẻ bài như vậy là một chuyện tốt."
Chính là máu gà bắn tung tóe, Nhan Trì cảm giác được Đỗ Uẩn dội nước lạnh nhất thời có loại kích động thù cũ hận mới cùng đi: "Làm sao, người ta là thiên phú cấp C không thể đặc sắc? Ai cho phép thế giới này chỉ có thể là người thiên phú đỉnh cấp nào đó cướp kính? Anh không hiểu khán giả phổ thông như chúng tôi càng hi vọng nhìn thấy câu chuyện thiếu niên có thiên phú bình thường trưởng thành sao? Loại kia vừa sinh đã có được các loại sủng ái từ khi người này sinh, người đi ở trên đường lớn bằng phẳng đầy ánh sao dù sao cũng là số ít được không?"
Đỗ Uẩn có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, y chỉ là muốn trình bày sự thật rất khách quan, hi vọng khán giả không nên mang theo thiên vị, nhưng Nhan Trì lại chụp các loại mũ lên đầu y, thật sự là một nam nhân có lòng tự trọng rất mãnh liệt.
Nhan Trì nhìn y không có phản bác, cũng không có tiếp tục hùng hổ dọa người: "Chúng ta đem ống kính cắt đổi đến những nơi khác, có thể nhìn thấy lần tranh tài thực sự là cao trào thay nhau nổi lên đồng thời ngoài sức tưởng tượng, đội ngũ nguyên bản được coi trọng dồn dập phai mờ, Thượng Quan Tuyệt cùng Mộ Dung Trác Thất, bởi vì trình độ của đồng đội cùng hợp tác, đến nay tích phân bơi ở đoạn giữa, ngược lại một ít đội ngũ vốn không được để ý lại xếp hạng phía trước, ví dụ như độ ngũ Lâm Hách Chi. Đương nhiên vị trí xếp hạng hiện tại đứng đầu là đội ngũ Phù Ngữ Mục, tuy rằng vi tao ngộ bất ngờ sau khi Tinh thần lực ở cấp bốn đỉnh cấp không cách nào đột phá, nhưng chúng ta nhìn thấy cậu và Chế thẻ sư vừa mới lên cấp bốn phối hợp đến mười phần vẹn mười, đầy đủ giải thích cái gì gọi là hợp tác."
Thi đấu duy trì hai ngày hai đêm, cuối cùng thu được thủ danh (đứng đầu) chính là độ ngũ Phù Ngữ Mục, sau đó là độ ngũ Lâm Hách Chi.
Đổng Ngọc Dương nhìn đội ngũ tiếp nhận phần thưởng phong phú cho người đứng đầu, ánh mắt có chút tối tăm không rõ.
"Không có việc gì, cậu biểu hiện siêu cấp ưu tú, tuy cuối cùng vẫn chênh lệch một chút, thế nhưng phần thưởng tiền thưởng cũng vẫn rất phong phú nha." Lâm Hách Chi trấn an đồng đội mình.
Đổng Ngọc Dương cười cười: "Ừ, thật cao hứng có thể hợp tác với anh đây, em năm nay cũng định thi vào Học viện Triều Đế, đến lúc đó học trưởng anh phải chăm sóc em nha."
Duy Ma Tinh. Bên trong một căn phòng tối mờ.
Một nam nhân nhìn màn ảnh, màn hình chính cố định hình ảnh lễ trao giải trong thám hiểm bí cảnh.
"Thiếu gia, đây có phải là Chế thẻ sư cậu nói trong tiên đoán cầu được ở Linh Sơn hay không?" Một nam nhân ở trong góc âm u nói.
Nam nhân lắc đầu: "Không biết, chẳng qua hình như liên bang cũng đang tìm cùng một người với ta, đặc biệt làm một cuộc tranh tài như thế."
"Tôi thấy cái Đổng Ngọc Dương kia không giống như bình thường, còn có như Thượng Quan Tuyệt gì đó cũng rất đặc sắc, có thể tra một chút."
Nam nhân trước màn ảnh không lên tiếng, chỉ là thở dài một hơi thật dài.
=
=
Ada: ố ồ có vụ gì đây, cốt truyện xuất hiện rồi sao...
==