*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 65: Mộng cảnh (Mộ Mục)
------------------
Mục Lê hướng tới tòa kiến trúc tương đối thấp bé đi tới, Mộ Dung Dịch ở phía sau nhìn tòa kiến trúc kia, tuy nó yên tĩnh như một nữ tử băng thanh ngọc khiết, nhưng Mộ Dung Dịch lại có một loại cảm giác, mặt sau kia phảng phất mở ra một cái miệng lớn đỏ như máu, đang nuốt lấy thân ảnh tinh tế của Mục Lê.
"Làm sao vậy." Mục Lê quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch vẫn luôn không nhúc nhích.
Mộ Dung Dịch lắc lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có chuyện gì." Mộ Dung Dịch cảm giác sau khi tiến vào nơi này, cả người hắn cũng bắt đầu có chút thần trí không rõ.
Mục Lê triệu hoán ra thẻ bài Bách Vĩ dẫn đường ở phía trước.
Cái gọi là Bách Vĩ, là một loại thẻ bài dị thú. Thú Bách Vĩ kỳ thực chỉ có chín cái đuôi, nhưng lại có thể biến ảo ra một trăm cái đuôi, da lông trắng noãn không tì vết, thoạt nhìn là một dị thú dị thường mỹ lệ, nhưng trên thực tế lực công kích mạnh mẽ, có năng lực thăm dò siêu cường.
Nhìn từ bên ngoài kiến trúc thì cảm thấy không hề khổng lồ, tiến vào bên trong lại có càn khôn khác. Vừa mới bước vào trong cửa, Mục Lê liền nhận ra không đúng, đang muốn quay đầu nói với Mộ Dung Dịch, lại phát hiện đã không nhìn thấy cửa cùng đường đi lúc vào, trước mắt chỉ có một mảnh ao sen, nước ao nhẹ nhang dập dờn, lá sen màu bích lục sạch sẽ, hoa sen kiều diễm vô song, cái gọi là 'tiếp thiên hà diệp vô cùng bích, ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng', đại khái chính là cảnh tượng như vậy. Cây ở một bên hồ sen có thật nhiều chim chóc nô đùa, lông chim tươi đẹp trộn lẫn, giống như một bức vải dệt thật lớn thật xinh đẹp.
* tiếp thiên hà diệp vô cùng bích, ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng (接天荷叶无穷碧,映日荷花别样红), xuất phát từ tác phẩm "Hiểu xuất tịnh từ tự tống lâm tự phương" (晓出净慈寺送林子方) của Dương Phương Lý (杨万里), viết về nét đẹp của Hồ Tây của Hàng Châu vào mùa hè. Cụ thể hai câu thơ này tả cảnh hồ sen tháng sáu, lá sen xanh biếc, lan rộng ra chạm đến chân trời, hoa sen đỏ tươi, nở rộ trong nắng.
.
Mục Lê biết tất cả trước mắt đều là giả, không được tiếng chim hót, cũng không ngửi thấy hương hoa. Y bước từng bước về phía trước, mãi cho đến khi chạm tới bên tường, "Bách Vĩ, rẽ mây thấy trời."
Mục Lê để cho Bách Vĩ sử dụng kỹ năng rẽ mây thấy trời, có thể bài trừ đi tác dụng gây nên mê hoặc cấp thấp.
Ảo cảnh tựa hồ biến mất trong chốc lát, trước mắt khôi phục lại một kết cấu kiến trúc đơn sơ. Mặt tường cổ xưa hơi lộ ra một tia mùi khó ngửi, có chỗ che kín rêu xanh dày đặc, mà ở một góc tường, một cái thang dây được dựng nên đã lảo đà lảo đảo.
Mục Lê nhìn xung quanh một lát, vẫn không thấy Mộ Dung Dịch tiến vào cùng y đâu, triệu hoán ra thẻ bài linh thực ba sao Hoa Dạ Quang, y quyết định đi lên.
Một bên khác, Mộ Dung Dịch vào lúc bước vào cửa cũng nhận ra không đúng.
Hắn cảnh giác định rút về, lại phát hiện phía sau đã biến thành một bức tường.
Hắn quay người, lại phát hiện trước mắt đã biến thành một cái chợ đêm náo nhiệt.
Dòng người mãnh liệt, hoạt sắc sinh hương.
Quán nhỏ hai bên đường san sát nối tiếp nhau, đoàn người kề vai nối gót, ánh trăng trên đầu khúc xạ xuống cùng khói lửa tràn ngập giao hòa vào nhau, mờ mịt thành một loại ám muội của thế tục.
Mộ Dung Dịch lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, tiếng cười cùng tiếng ồn ào của những người kia không đi vào lòng hắn, hắn móc thẻ bài ra, suy nghĩ làm sao tiêu tốn ít Tinh thần lực nhất để giải quyết ảo cảnh này.
Vào đúng lúc này, hắn thấy được giữa đám người nhốn nháo chen chúc nhân sinh rối loạn xuất hiện một bóng người, tinh tế gầy yếu, tao nhã mà không thể thay thế được.
Thân ảnh cầm một xâu thịt, ở trong đám người nhìn xung quanh, mang trên mặt nụ cười Mộ Dung Dịch hoài niệm nhất, không cao lãnh, không xa lạ gì, như thời điểm lần đầu gặp nhau, nụ cười ấm áp, tràn ngập sinh khí.
Cái thân ảnh kia ngồi xổm ở trước lò lửa của một quầy hàng, ngọn lửa trong lò dồi dào, ánh lửa in lên nụ cười của người kia, đặc biệt đẹp đẽ.
Thân thể Mộ Dung Dịch không thể khống chế được hướng về phía người kia, trong lòng có một âm thanh luôn luôn nói với hắn, đi tóm lấy y, đi tóm lấy cái người kia, đừng để cho y lại trốn tránh.
Bóng người kia tựa như cũng cảm nhận được cái gì, xoay đầu lại về hướng Mộ Dung Dịch, vui vẻ vẫy tay với hắn.
Mộ Dung Dịch một khắc kia đã cảm giác quên hết tất cả, hắn đi tới trước mặt thân ảnh kia, hắn thấy y vui vẻ nâng lên một mì nhỏ, nuốt hết toàn bộ, liền dắt tay hắn, chậm rãi đi trong chợ dài.
Mộ Dung Dịch cảm giác đôi tay kia có chút băng lãnh, hắn dùng lực nắm chặc đôi tay kia, hi vọng có thể truyền nhiệt độ sang cho y.
Cái người kia mang theo hắn đi qua một sạp hàng lại một sạp hàng, Mộ Dung Dịch cười nhìn y ăn một phần lại một phần đồ ăn vặt, nhìn nụ cười trên mặt y tràn đầy hạnh phúc, nhìn y sờ sờ bụng hướng hắn lộ biểu tình hài lòng.
Mộ Dung Dịch đưa tay xoa xoa khóe miệng có chút dính dầu mỡ của y, không nói gì.
Cái người kia quay người thấy được một ông lão bán xâu kẹo hồ lô ở vỉa hè, y vui vẻ cầm qua một xâu, lập tức vui vẻ nuốt xuống một viên.
Sau đó y đem xâu kẹo hồ lô đưa cho Mộ Dung Dịch, cổ vũ mà lại làm nũng hi vọng hắn nếm thử một cái.
Mộ Dung Dịch nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của y, ánh mắt chuyển về xâu kẹo hồ lô bên này, màu đỏ tốt đẹp được một tầng đường tỏa ra ánh sáng bao lấy, dưới ánh trăng càng lộ vẻ ngọt ngào, càng dụ người chính là khuôn mặt tươi cười tốt đẹp phía sau.
Có lẽ là được khích lệ, cũng có lẽ là bị đầu độc, Mộ Dung Dịch mở miệng muốn cắn lấy viên kẹo hồ lô kia, trong nháy mắt há mồm, bỗng nhiên một ánh sáng bạc chợt lóe, cảnh tượng náo động trước mắt và con người tốt đẹp hóa thành hư vô.
"Anh điên rồi sao?" Một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
Mộ Dung Dịch chuyển hướng tới nơi giọng nói, đó là một nam tử tao nhã, vào lúc này, dung mạo nam tử bình thường này lại trùng hợp với gương mặt tốt đẹp trong trí nhớ.
"Anh đến cùng là đang làm gì hả?" Chủ nhân của giọng nói thay đổi ngữ điệu ôn nhu ngày xưa, trong lời nói đều là lạnh lùng, tràn đầy tức giận hiếm thấy. Mộ Dung Dịch không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.
Vị trí cái người vừa nãy chỉ còn dư lại một cây dị thực xấu xí, lúc này đã thoi thóp ngã ở bên chân Mộ Dung Dịch.
"Nơi này là một cái ảo cảnh, quái vật nơi này tôi chưa từng nhìn thấy, tuy chúng cũng không có lực công kích mạnh mẽ, nhưng lực chế tạo ảo cảnh rất đáng sợ, anh vừa nãy nhìn thấy cái gì? Anh có thể tỉnh táo đầu óc một chút hay không?" Mục Lê chất vấn.
Mộ Dung Dịch muốn nói gì, lại phát hiện cuống họng chua xót, không nói ra được.
Mục Lê nhìn hắn bộ dáng muốn nói lại thôi, cũng không tiếp tục dò hỏi.
"Nơi này chỉ có một hướng lên trên lầu, tôi không biết leo lên còn phải đối mặt với cái gì, anh có vẻ mệt mỏi, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi trước đi." Mục Lê nói.
Mộ Dung Dịch không phản đối, từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra lều bạt nghỉ ngơi cùng đồ ăn, nhóm lên một đống lửa, yên tĩnh nướng thịt.
Ngọn lửa lúc sáng lúc tối, hai gương mặt bị ánh lửa chiếu lên, yên tính không nói một lời.
"Mục Lê, trong hồi ức của cậu có lưu giữ ai không." Mộ Dung Dịch đột nhiên hỏi.
Mục Lê liếc mắt nhìn hắn: "Không có, con người chỉ lúc già đi, mới bắt đầu hồi ức."
Mộ Dung Dịch nở nụ cười đắng chát: "Nói như vậy thì tôi già rồi?"
Mục Lê ngồi xếp bằng trên đất bắt đầu phân loại thẻ bài, thật lâu không có động tĩnh, lâu đến ngay cả Mộ Dung Dịch cảm thấy y không định nói chuyện, Mục Lê lên tiếng: "Kỳ thực lý do con người sẽ hồi ức, cơ bản là hai trường hợp, một loại là từng trải của bản thân, phi thường ghi nhớ trong lòng, loại hồi ức kia không có cách nào người khác có thể lý giải, cũng không thể thay thế được; nhưng loại khác càng nhiều hơn, lại là chỉ xuất phát từ một loại trông mong tốt đẹp, anh cho rằng anh đang nhớ lại, anh chưa chắc là đang nhớ lại sự kiện hoặc con người kia, anh chỉ là đang thuần túy đeo đuổi một loại vẻ đẹp trong trí nhớ, còn bộ phận không tốt đẹp, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn biết rõ, không phải sao?"
Mộ Dung Dịch nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối: "Có lúc, một người, chính là tất cả hồi ức."
Mục Lê không nói gì nữa, quay người trở lại trong lều của mình.
Mộ Dung Dịch lúc tỉnh lại phát hiện có gì đó không đúng, chui ra ngoài lều phát hiện lều của Mục Lê ở bên cạnh hắn không thấy đâu, mà cảnh sắc xung quanh từ một mảnh hoang vu hôm qua biến thành tuyết trắng mênh mông, giống như trở lại tầng ngoài của bí cảnh.
Từ xa xa đi tới một đám người, Mộ Dung Dịch móc thẻ bài ra chuẩn bị.
Đoàn người càng đi càng gần, nhưng không lâu sau liền tản ra xung quanh, cuối cùng trong tuyết trắng mênh mông, chỉ còn lại một thân ảnh cô đơn.
Mộ Dung Dịch nhìn cái bóng kia, hắn cảm thấy trong lòng đã tê dại ở giữa tuyết lớn này lại dần dần trở nên ấm áp.
Hắn nhớ lại năm nào đó ngày nào đó trong một ngày tuyết rơi, người kia chơi tuyết, cười hỏi hắn: "Cậu nói, nếu như có một ngày tôi bị tuyết nữ chuyên môn cướp lấy thiếu niên hào hoa phong nhã trong truyền thuyết bắt đi thì làm sao bây giờ?"
Hắn khi đó đã trả lời thế nào nhỉ, "Tôi đánh không lại đâu, chỉ có thể đợi cậu trở về."
"Vậy chúng ta lúc gặp lại có phải cũng đã biến thành ông lão tóc bạc như tuyết?"
"Tưởng tượng như vậy hình như có chút không đáng?"
"Này này này..."
Nhìn cái thân ảnh kia càng đi càng gần, hắn bước ra nghênh đón, muốn ôm ấp thân ảnh ấy.
Một tia sét bắn về cái bóng kia, nhất thời bên trong tuyết chỉ còn lại thi thể của một cây mây dị thực xấu xí.
"Anh là điên rồi sao?" Cách đó không xa, Mục Lê nhăn chặt mày nhìn hắn.
Mộ Dung Dịch cúi đầu chốc lát, nhìn về phía thi thể dị thực xấu xí trong tuyết. "Đại khái đi."
Mục Lê nhìn hắn một bộ dáng mất tập trung, lạnh lùng nói: "Anh muốn đi tìm chết có thể, nhưng đừng liên lụy đến tôi."
Mộ Dung Dịch không hề trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nếu có một ngày, tôi bị tuyết nữ bắt đi, cậu sẽ làm sao?"
Mục Lê thu hồi dáng dấp ôn nhu bình thường, nở nụ cười gằn: "Anh giai, anh đã sắp đến tuổi phải thành gia lập nghiệp rồi, đừng định nhớ lại loại chuyện xưa khai sáng thiếu nhi này được không?"
Mộ Dung Dịch nhìn một mảnh tuyết trắng xóa, "Tôi sẽ nói cho y biết, tôi sẽ cùng y đồng thời bị bắt đi, sau đó cùng đầu bạc, cùng biến thành lão già tóc bạc như tuyết, đến chết cũng sẽ không buông ra."
Mục Lê đưa mắt nhìn hắn chốc lát: "Mộ Dung Dịch anh biết không, bộ dạng giả làm thánh tình của anh, kỳ thực rất buồn cười."
Mấy ngày tiếp theo, hai người cũng không tiếp tục nói nữa.
Mộ Dung Dịch nhìn trình độ chiến đấu của Mục Lê lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tăng lên, cúi đầu. Hắn nhớ tới thiên phú Ma thẻ sư của Mạc Ly không kém thiên phú Chế thẻ sư chút nào, mà vì trở thành hợp tác của hắn, y bỏ qua khả năng trở thành Ma thẻ sư. Nếu như lúc trước y lựa chọn trở thành Ma thẻ sư, hẳn là không thể nào yếu hơn Mục Lê chút nào đi.
Nếu như tất cả có thể trở lại ban đầu, nếu như tất cả có thể trở lại từ đầu, hắn nhất định sẽ bảo vệ y, làm cho y trở thành người hạnh phúc nhất thế giới. Dù không thể quay về, nếu như y còn có thể sống được, như vậy hắn nhất định sẽ không để cho y chịu bất kỳ tổn thương nào hết.
Nhưng người tổn thương y sâu nhất, không phải chính hắn sao? Là chính mình đem khả năng của hai người, tất cả đều bóp chết từng chút một.
=
=
Ada: hu hu hu khi nào mới hết ngược đây, tui không thích ngược... ngược công hay ngược thụ tui cũng không thích hết... tui muốn đường cơ, ngọt đến sâu răng cũng được, sâu răng từ nhỏ biểu thị không sợ sâu răng...
=
=
=