Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 48


CHƯƠNG 48: THẨM ĐƯỜNG 9


Dịch giả: Luna Wong


Thái Duy Thân hỏi: “Có gì không thích hợp?”


Dương Thanh Già nói: “Án này không nên xử trảm lập quyết, mà nên tạm gác lại triều thẩm (1) xong mới có thể xử quyết.”


Ở một bên ngồi rảnh rỗi nửa ngày Biện Khinh Thần “Bá” một cái mở cây quạt, vài bước đi thong thả nói: “Căn cứ luật pháp triều ta, phàm người tội ác tày trời, phải xử ‘Trảm lập quyết’, Thái đại nhân xử như vậy, hợp tình hợp lý hợp pháp.”


Dương Thanh Già nói: “Luật pháp triều ta đồng dạng quy định ở kinh hiện giam nặng tù cần trải qua triều thẩm mới hành hình!”


“Tiễn Tể táng tận thiên lương mưu hại bằng hữu của mình, lệnh Văn Hoa điện đại học sĩ đau mất độc tử, làm Đại Minh ta tổn thất tân khoa hội nguyên, bóp lương đống tài của Đại Minh ta, hàn thiên hạ đông chi tâm, không xử trảm lập quyết làm sao ăn nói với người đọc sách trong thiên hạ?”


“Nếu như y theo Biện trạng sư nói, người tội ác tày trời như vậy, càng nên xử trí thận trọng, lại vừa nhiếp gan của kẻ xấu, lại an lòng của dân.”


“Tiễn Tể một giới dân đen, dĩ hạ phạm thượng, mưu hại mệnh quan triều đình, nhi tử của đại học sĩ của quốc gia, nên trảm lập quyết!”


“Phàm pháp lệnh nên lý lẽ bất tận, nếu đoạn tội mà không chính điều, thiện đoạn dồn người có sai lệch nhất, lấy cố thất luận!” (2)


“Phàm không nên được vi mà thôi người, đoạn quan có thể tự loại suy! (3) ”


“Mình triêu sơ, Hồng Vũ mười ba niên, thái | tổ liền quyết định kinh đô và vùng lân cận nặng tù do tam pháp ti hội đa quan thẩm lục, Thiên Thuận ba năm toại thành triêu thẩm chế độ, Vĩnh Lạc trong năm sửa đổi tại ngoại tử tội nặng tù quân nhu tống kinh sư thẩm lục, Hoằng Trị trong năm tái định phàm bắt được cường đạo, buộc tống ngự tiền dẫn tấu người đều vì triêu thẩm đối tượng. (4) đây là tổ tông phương pháp, làm sao năng nghịch?”


“. . . Ngươi!” Biện Khinh Thần há mồm, lại nói không ra lời tiếp theo.



Dương Thanh Già biết về điểm pháp lệnh này đích xác quy định không rõ, tranh cãi nữa cũng chỉ có thể là xa luân chiến, vì vậy nàng không dây dưa pháp điều nữa, mà là bàn về pháp lý, đội cái mũ làm trái phương pháp của tổ tông, mặc kệ là ai cũng không dám nhận.


Thái Duy Thân ở hình bộ tại chức nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều tố côn xảo thiệt như hoàng, thiện lộng thoại thuật, nhưng chưa thấy qua luận chiến dẫn luật cư lệnh cứng đối cứng như ngày hôm nay.


Biện Khinh Thần là hội trưởng của đao bút hội, biệt hiệu “Kế thiên biến”, hôm nay lại bị một nữ trạng sư không quá mức tư lịch chận đến á khẩu không trả lời được, nữ tử này thật là không phải nhân vật bình thường.


Thái Duy Thân vốn định bán cho Lý Phán một mặt mũi, xử hung thủ giết độc tử của hắn một thống khoái trảm lập quyết, nhưng nữ trạng sư này hôm nay là quyết tâm muốn bảo vệ phạm nhân đến tiết sương giáng sau thư, hơn nữa nàng dời luôn cả phương pháp của tổ tiên ra ngoài rồi, bản thân căn bản vô kế khả thi.


Thái Duy Thân chỉ đành phải nói: “Dương trạng sư nói có lý, vì cầu thận trọng, bổn quan sửa án Tiễn Tể ngọ môn triều thẩm xong mới hành hình.”


Dương Thanh Già thở phào nhẹ nhõm.


Tiễn Tể nhìn nàng một cái, người trước mắt này đích thân vạch trần thân phận hung thủ của hắn, nhưng sau đó lại kích biện mấy lần ra sức bảo vệ hắn đến thu hậu, để cho mình viết xong nửa cuốn sách, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết là nên hận nàng, hay phải cảm tạ nàng nữa.


Dương Thanh Già lại như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói: “Ta bất quá là y theo luật mà thôi.”


Bookwaves.com.vn

Tiễn Tể cúi đầu không nhìn nàng nữa, không bao lâu ấn vân tay lên lời khai, bị nha dịch mang về ngục phòng.


Trận đường thẩm dài dòng này cuối cùng cũng kết thúc, kết quả ở trong dự liệu của Dương Thanh Già, lại khó tránh khỏi có chút trầm trọng.


Nàng biết rất rõ, trải qua dịch lần này, thế tất đắc tội Lý gia, còn có Biện Khinh Thần kia, cũng không phải người lương thiện.


Ánh mắt của Thuận Thiên phủ phủ doãn trong đường thẩm thủy chung không phát một lời kia lúc gần đi nhìn nàng, còn có câu nói “thú vị” có thâm ý khác của Giang Bân lưu lại, cũng để cho nàng như nghẹn ở cổ họng.


Dương Thanh Già có chút đau đầu, nàng đứng ở trong đường, chậm rãi thở khẩu khí, đang chuẩn bị xoay người ly khai, đã thấy Trịnh Khuyết còn uể oải trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bản thân.



Biểu tình kia nói như thế nào đây, giống như là dáng dấp vừa xem xong imax3d của Hollywood còn chưa có lấy lại tinh thần.


Dương Thanh Già vòng qua hắn, nhấc chân đi ra phía ngoài.


Người sau lưng lại gọi nói: “Dương cô nương!”


Dương Thanh Già tựu như không nghe được, dưới chân không ngừng chút nào đi về phía trước.


Chờ ra ngoài nha thự của hình bộ, ánh dương quang ngã về tây, không ngờ đã là buổi chiều rồi.


Bụng của Dương Thanh Già kêu rột rột vài tiếng, lúc này mới nhớ tới bản thân đến cơm sáng cũng còn chưa ăn.


Nàng cảm thấy nếu không tìm một chỗ bái tế ngũ tạng của mình, sợ rằng đến khí lực về nhà cũng không có.


Dương Thanh Già đang nghĩ ngợi, lại đột nhiên nhìn thấy có nam nhân đứng cuối đường.


Hắn một thân thường phục thanh sắc, mi cao mắt sâu, đang an tĩnh nhìn mình, tựa hồ đã đợi hồi lâu.


Nàng đi tới, đứng ở trước mặt hắn, vừa mở miệng lại là biết rõ còn hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”


“Trong lúc rảnh rỗi, đi ra đi bộ một chút.” Đoàn Duy hời hợt nói.


Dương Thanh Già biết hắn là cố ý qua bên này chờ mình, Đoàn Duy hiện tại đã không công việc, nào có người đi dạo cố ý vượt ải đi tới nội thành.



Nàng muốn mở miệng nói xin lỗi, đối với chuyện mình liên lụy hắn bị miễn chức, nhưng nhìn Đoàn Duy, nói xin lỗi làm thế nào đều nói không nên lời.


Đối với một người quen gánh hết tất cả mọi chuyện lên trên người mình, xin lỗi thật ra là một thói quen phi thường thuần thục, nhưng giờ này khắc này, nàng không muốn dùng các loại lời “Xin lỗi”, đáp lại quan tâm của nam nhân trong nóng ngoài lạnh bất động thanh sắc này, vậy khó tránh có chút quá lạnh lùng.


“Ta có chút đói bụng, tìm một chỗ ăn một bữa cơm đi, ta làm chủ.” Dương Thanh Già nói chuyện đi về phía trước, cước bộ cũng rất thong thả, hiển nhiên đang đợi hắn.


Đoàn Duy theo sau, cũng không như dĩ vãng giữ thói quen đi trước nàng nửa bước cự ly, mà là cùng nàng sóng vai đồng hành.


Hai người ra nội thành, cũng không có đi tửu lâu gì, mà là tìm một sạp mỳ lam sắc, ngồi xuống ăn mì.


Dương Thanh Già nghĩ mình làm chủ, mời người đi ăn quán ven đường, thực sự có chút không ra thể thống gì, bất quá nàng thật là tình trạng kiệt sức, chỉ muốn mau sớm cật ăn chén mỳ nước nóng.


Đoàn Duy hiển nhiên cũng nhìn thấu uể oải của nàng, sống lưng của hắn cực thẳng ngồi ở trên một cái băng dài đơn sơ, không để ý thân thể cường tráng linh hoạt của bản thân không hề khớp với sạp nhỏ này chút nào.


Lão bản nương là một phụ nhân trung niên tuổi gần bốn mươi, mang theo vẻ mặt thuần phác nhiệt tình bắt chuyện với hai người bọn họ.


Dương Thanh Già nghe xong đề cử của nàng, gọi hai chén tiểu đao trứng tôm chiêu bài cũng một món nhỏ ăn kèm.


Nàng quay đầu nhìn xương bàn tay lớn của lão bản nương, cầm đao thuần thục cắt mì trên hai khối bột trắng mềm vào trong nước sôi, mở miệng nói: “Ngươi gần đây có khỏe không? Ta —— nghe Triệu Thành nói. . . Ngươi bị miễn chức, vì án tử này.”


Đoàn Duy nghe vậy gật đầu, đạm nói: “Tiểu tử này trái lại lanh mồm lanh miệng.”


“Ngươi. . .”


Đoàn Duy giành nói: “Ta làm lụng vất vả hồi lâu, hiện nghỉ ngơi một trận cũng không tệ.”


Bookwaves.com.vn

Dương Thanh Già minh bạch ý của đối phương, không có nói nữa cái này, ngược lại nói: “Ngươi để người mang kẹo sữa cho ta ăn thật ngon, ta đều đã thật lâu. . . Thật lâu chưa ăn qua những thứ này.”


“Ta thấy ngươi có mao bệnh khí huyết không đủ, choáng váng đầu thì ăn chút, vẫn là dùng rất được.”



“Cảm tạ.” Dương Thanh Già nhìn hắn cười nói: “Kẹo sữa ngọt lại không ngáy, còn mang theo vị hơi chua, là Tây Vực bên kia đưa tới sao?”


Đoàn Duy nói: “Đại bộ phận người Trung Nguyên không quen ăn cái này, ta vốn tưởng rằng ngươi cũng giống vậy.”


“Sẽ không a, ta thích vô cùng.” Dương Thanh Già thầm nghĩ, đã từng làm người hiện đại, trên nguyên tố hoá học chu kỳ biểu có cái nào là ta chưa ăn qua.


“Án tử vẫn thuận lợi chứ?” Đoàn Duy nhịn không được hỏi.


Dương Thanh Già nói: “Kết quả vẫn là tốt.”


Nghe nàng nói như vậy, Đoàn Duy liền biết trận qua đường thẩm án mới vừa rồi cũng là một hồi trận đánh ác liệt.


“Mì tới rồi! Vợ chồng son các ngươi chậm dùng!” Lão bản nương bưng hai chén mỳ trứng tôm nóng hôi hổi lên.


“Chúng ta không phải phu thê.” Dương Thanh Già có chút lúng túng làm sáng tỏ nói.

Lão bản nương quanh năm dọn quầy ra buôn bán, là một người có nhãn lực thấy, nàng thấy một nam một nữ này mặc dù đều dễ nhìn như vậy, lại không giống chút nào, nhất định không phải huynh muội, nhưng nhìn thần thái bà giọng nói chuyện vừa rồi có một cổ ý tứ tử thân cận quen thuộc, nhất định bọn họ nhất định là đôi tiểu phu thê, không ngờ ngày hôm nay trái lại lầm. Lão bản nương đối với đường đột của mình cũng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cười theo nói: “Ai u, ngươi xem ta đây mắt mờ, nhị vị cũng chớ để ý, chớ để ý. . .”


Đoàn Duy phất phất tay, lúc này lão bản nương mới đi.


Tác giả có lời muốn nói:


1 triều thẩm: Minh triều một loại chế độ thẩm lí và phán quyết, ở tiết sương giáng sau thu do quan viên tương ứng lần thứ hai cùng phúc thẩm tù phạm tử tội, có chút tương tự với trình tự duyệt lại tử hình ở hiện đại.


2 dẫn từ danh lệ《 Đại Minh Luật 》, ý đại thể chính là, quan viên ở lúc thẩm án thì phải làm nghiêm khắc dựa theo quy định của pháp lệnh, nếu như pháp lệnh không có quy định, không thể tự ý loại suy, nếu như tự ý loại suy dẫn đến xử án cùng pháp lệnh không hợp, lấy khuyết điểm truy cứu trách nhiệm. Nhưng các bạn thân nhỏ cần chú ý, nguyên tắc pháp định phạt hình căn bản khác với hiện đại.


3 dẫn từ tạp phạm《 Đại Minh Luật 》, ý đại thể chính là phàm là hành vi không có văn bản pháp lệnh quy định rõ ràng, nếu như quan viên tư pháp cho rằng là phạm tội, cũng có thể thêm tội danh “Bất ứng vi”, tiến hành phán quyết người đó, trên thực tế chính là một loại phủ định đối với (2).


4 dẫn từ《 Trung Quốc Pháp Trị Sử Quyển Thứ Bảy 》.


Bình Luận (0)
Comment